Cá Basa
Hệ thống: "Tiến vào thế giới mới, dựa theo thân thế, tạm thời cung cấp cho ký chủ kĩ năng võ phòng thân sơ cấp, kĩ năng bắn súng sơ cấp, chúc kí chủ thuận lợi vượt qua."
Tại sao ta lại nghe thấy giọng nói hả hê của nó???
Vừa mới thức giấc, ta đã nhận được thông tin cơ bản của thân thể này.
Hạ Tiểu Hi của thế giới này là một cô nhi, 18 năm sống ở trại trẻ mồ côi, sau đó thì tự mò mẫm học được một chút võ vẽ, rồi nhờ vào tài trợ của trại trẻ mồ côi mà mở một cái văn phòng thám tử tư.
Phụ nữ vốn dĩ đã khó lập nghiệp, lại còn là phụ nữ làm trong cái lĩnh vực dường như chỉ toàn đàn ông này.
Hạ Tiểu Hi đi đến đâu cũng bị chèn ép tới thảm, làm ăn còn duy trì được đến ngày nay hoàn toàn là nhờ vào bản lĩnh quật cường đánh mãi không chết của cô.
Rốt cuộc đến bây giờ Hạ Tiểu Hi đã là một thám tử khá là nổi tiếng trong thành phố, đặc biệt là với những người phụ nữ muốn tìm hiểu chồng mình đang léng phéng với cô ả nào.
"Ah...!đói bụng quá..." Ta vặn veo cơ thể một hồi, mới mò mẫm vào bếp.
Cái bản năng luôn được người khác chăm sóc từng chút một khiến cho ta nhận ra, ta hoàn toàn không biết nấu ăn!!!
Hoàn! Toàn! Không! Biết!
Vậy nên ta đành mang theo cái bụng đói tiến vào một quán ăn nhỏ gần nhà, đánh chén no nê một phần ăn lớn.
Hạ Tiểu Hi ngoài việc rất chăm chỉ luyện bắn súng còn luyện võ rèn luyện cơ thể, sức ăn khá là lớn so với phụ nữ bình thường, cơ thể cũng rắn chắc khoẻ mạnh hơn nhiều.
Khi móc túi áo tìm tiền, ta sờ được một vật dài dài lành lạnh mới giật mình một chút, sau đó bình thường trở lại.
Ta đã quên Hạ Tiểu Hi là một thám tử được cấp phép dùng súng, có thể luôn mang súng theo người.
Trả xong tiền ăn ta đi dạo một chút về nhà.
Thế giới này là thế giới hiện đại, rất là dễ dàng quen thuộc với ta.
Mặc dù kí ức băng qua các thế giới kia đã bị xoá, thế nhưng những sự kiện đi qua sẽ có chút ít phần nào ảnh hướng tới ta, cho dù không có kí ức.
Ta thỉnh thoảng sẽ giật mình nhìn vào những bức tranh treo tường, cũng thỉnh thoảng ngơ ngẩn nghe một điệu nhạc cổ điển tới nhập thần.
Cho đến bây giờ ta vẫn chưa gặp được một ai có biểu hiện đặc biệt, thật là kì quái...
Thế nhưng ta không cần lo lắng không có việc làm, bởi thư mời của sở cảnh sát đã đến tay ta.
Làm một thám tử tư khá là có tiếng, tất nhiên ta không hiếm nhận được thư mời như thế này.
Cảnh sát nhờ ta tìm người, người mất tích là một cô bé 5 tuổi tên là Kim Na, đã mất tích được 2 ngày, cả gia đình sau khi hoảng loạn tìm kiếm mà không có chút manh mối nào thì ngay lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát vốn đang loạn hết cả lên vì một vụ án lớn, không đủ nhân số để tìm người đành liên lạc với thám tử có tài năng đặc biệt trong lĩnh vực tìm người này là ta, Hạ Tiểu Hi.
Ta nhìn cặp vợ chồng tiều tuỵ trước mặt, không nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ, đành phải nhận tập tài liệu về Kim Na trên tay.
Phải biết một khi ta chấp nhận nhận vụ án vào tay, cũng có nghĩa là ta phải đối mặt với những kẻ sát nhân, thậm chí là các thể loại bi3n thái sát nhân hàng loạt.
Haizz, cũng may là có vô hạn phục sinh, ta cũng không quá...
Dường như tới thế giới này ta nhận được tất cả các suy nghĩ tích cực luôn hướng tới phía trước của Hạ Tiểu Hi trước kia, suy nghĩ luôn có phần thoáng đãng và thoải mãi hơn nhiều.
Kim Na 5 tuổi, ngũ quan tròn trịa dễ thương, còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ bên má, trông rất đáng yêu.
Cô bé mất tích từ hai người trước, vốn gia đình đã định báo cảnh sát ngay, thế nhưng mất tích 48 giờ mới được báo cảnh sát, đấy là luật, không thể làm trái.
Hai vợ chồng huy động lực lượng họ hàng nhào tới các địa điểm mà cô bé thường hay tới như trường học, công viên quanh nhà thế nhưng đều không tìm được manh mối nào.
Chỉ duy nhất một điều mà bọn họ biết được đó là vào lúc tan học ở nhà trẻ, cô bé vốn đã xuất hiện ở cổng trường và được các bạn rủ cùng nhau đi về nhà, thế nhưng Kim Na lại từ chối, nói có việc cần làm.
Sau đó Kim Na biến mất, không chút dấu vết nào còn sót lại.
Ta xoa xoa trán, bản năng mách bảo ta là có vấn đề với cái nhà trẻ này, thậm chí Kim Na có lẽ đã lành ít dữ nhiều, thế nhưng nhìn người mẹ phờ phạc mắt đỏ ngầu vằn máu trước mắt, ta chỉ có thể nuốt ngược lại những lời muốn nói vào bụng.
"Hạ thám tử...!làm ơn hãy giúp đỡ vợ chồng tôi...!Kim Na nó vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn, không thể nào có chuyện bỏ nhà đi được!" Người mẹ đã sớm mất hồn, nên người chồng bên cạnh đành phải mệt mỏi mở lời, một bên vỗ vỗ lưng vợ an ủi.
Ta chỉ có thể nói "Tôi sẽ cố gắng hết sức mình", nhưng cũng không thể hứa hẹn điều gì, chỉ có thể nhìn hai vợ chồng nương tựa vào nhau rời đi.
Ta đứng trước tủ quần áo, thầm nghĩ không biết mình nên làm gì để có thể dễ dàng thực hiện phi vụ hành động lẻn vào nhà trẻ một cách dễ dàng đây, chẳng lẽ lại đột nhập vào như một tên trộm?
Quá thê thảm đi!
Được rồi, quyết định làm như thế này vậy!
Nhà trẻ Hoa Hướng Dương.
Bởi vì sự mất tích của Kim Na mà những đứa trẻ có phần buồn bã và lo lắng, không còn hoạt bát như trước nữa.
Ta mang theo một chiếc túi xách nhỏ bước vào, nhẹ nhàng quan sát trường học này.
Tính ra thì nhà trẻ Hoa Hướng Dương này khá