Cá Basa
Một buổi chiều lại qua đi, lòng ta càng thêm nôn nóng.
Thời gian trôi qua hi vọng sống sót của Kim Na càng mong manh, mà ta lại không có cơ hội để điều tra ngôi trường này.
Ta suy nghĩ một chút, quyết định sẽ ở lại trường vào ban đêm, súng vẫn nằm trong túi áo của ta, không cần phải lo lắng!
"Cô Hạ không về sao?" Lục Khải Văn mang ba lô đến hiếu kì hỏi ta.
"Không, tôi muốn ở lại làm một ít đồ chơi nhỏ cho bọn trẻ." Ta giả vờ lấy keo dính dính tờ giấy trên tay.
Lục Khải Văn im lặng một chút sau đó nói: "Cẩn thận." Rồi quay người bỏ đi.
Đợi xác nhận đã không còn ai, ta nhẹ nhàng rảo bước trong trường.
Trước hết, ta cầm chìa khoá mở cửa lớp 1-1.
Sau khi tìm tòi một lúc lâu ta tìm thấy một chiếc hộp có dán chữ Kim Na.
Vừa mở ra đã nhìn thấy những món đồ chơi bé xinh, cùng với một ít tập tranh vẽ.
Tranh vẽ?
Ta ngay lập tức lấy lại tập trung, mở ra.
Bức tranh đầu tiên là vẽ cô bé cùng cả nhà ba người, khung cảnh rất đáng yêu.
Ta xem cũng cảm thấy rất thú vị, miệng hơi hơi kéo ra.
Bức thứ hai đột ngột rất khó hiểu, một đ ĩa thức ăn?
Bức thứ 3, cô bé vẽ một vườn hoa, có một bức tượng màu trắng hình thiên sứ rất đẹp.
Ta hơi trầm ngâm, sau đó lấy điện thoại ra chụp lại.
Tìm quanh quẩn một lúc nữa ta không tìm thấy gì, đành bỏ đi nơi khác.
Ta nghĩ đến đ ĩa đồ ăn, theo bản năng mò tới phòng bếp của trường.
Vậy mà ta lại gặp một bất ngờ lớn!
Ở trong kho bếp, ta tìm thấy một con dao chặt thịt dính máu cùng một chiếc thớt bị che dấu rất kĩ.
May mắn là làm thám tử đã lâu, ta thường rất chú ý tới những góc khuất góc tối mới tìm được ra.
Máu đã khô thành cặn rồi...!ta nghĩ nghĩ nhẹ xé một mảnh trên áo lấy mẫu máu, sau đó cho vào túi.
Ta hi vọng ta suy đoán là sai lầm...!bởi ta không hề muốn suy đoán này là đúng một chút nào...
Đêm trở về trời hơi lạnh, ta khoác thêm một chiếc áo quay về nhà.
Đêm ở thành phố này lên đèn rất đẹp, nhưng ánh sáng lại hơi mờ ảo, khiến cho những góc tối càng thêm tối tăm.
Rảo bước thật nhanh trên đường, đột nhiên ta cảm giác giống như một ai đó đang theo sau lưng ta!
Thôi chết ta đã quá chủ quan!
Nơi này lại quá trống vắng!
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng cơ thể nhanh chóng bị tóm lại, một bàn tay to lớn bịt lấy miệng ta.
Máu nóng dâng lên, ta dùng hết sức bình sinh co chân đạp lên mũi chân của hắn, khiến hắn la lên thả tay ra, ngay lập tức ta quay người lại, nhân lúc hắn đang kêu la thì đá vào hạ bộ hắn.
"Éc!!!!!" Tiếng gào thét quỷ thần ai oán vang lên, nam nhân ngã lăn xuống đất.
"Hộc..." Ta rút từ trong áo ra khẩu súng chĩa thẳng vào hắn, tên kia thấy vậy cũng thật thà giơ tay lên đầu hàng.
Chốc lát sau tiếng xe cảnh sát cùng Lâm Thành Ngôn đi đến.
"Tôi đã bảo là cô đừng có tuỳ hứng như vậy nữa mà, luôn tìm cách đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm!" Lâm Thành Ngôn sắc mặt tối tăm nhéo nhéo tai ta gầm lên.
Ta uỷ khuất lườm hắn một cái.
Thôi đi đã không an ủi thì thôi còn mắng mỏ.
Nhìn ta như vậy hắn cũng không làm được gì thêm, thở dài một cái tỏ vẻ đầu hàng.
"Ah đúng rồi, tôi có mẫu này muốn anh giúp xác minh DNA." Ta đem mẫu máu thu thập được cho Lâm Thành Ngôn.
"Có thể là mẫu máu của Kim Na...!" Ta có chút buồn bã nói.
Đến lúc này người thông minh đều biết, cô bé Kim Na kia đã sớm lành ít dữ nhiều.
Lâm Thành Ngôn im lặng xoa xoa đầu ta một lát, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên tăm tối, rồi lại giống như chưa từng xuất hiện.
Tay hắn rút khỏi đầu ta, mang theo một sợi tóc màu bạch kim, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm.
Ta không biết nam nhân bên cạnh vừa chơi trò chơi thay đổi sắc mặt, mà lại suy nghĩ vẩn vơ về ba bức tranh của Kim Na.
Bức tranh gia đình kia thì khỏi bàn đi, còn bức tranh đ ĩa thức ăn? Chẳng lẽ là bài tập của cô giáo? Vườn hoa trông cũng khá là quen thuộc...
Không nghĩ...!không muốn nghĩ nữa...!mệt mỏi quá!
Lâm Thành Ngôn lái xe mang ta về nhà, hắn không đồng ý để ta đi bộ về nữa.
Ta cùng hắn đi tới trước cửa chung cư, lại nghe thấy một tiếng thét thất thanh.
Gân xanh trên trán ta nổi lên.
Lại nữa nữa nữa...!các ngươi muốn hành hạ ta đến khi nào đây!!?
Ông trời ơi, hãy lôi lũ b3nh hoạn này ra khỏi cuộc sống của con đi!!!
Lần này cũng là một cô gái ở lầu 7 ngã xuống, thời gian cũng gần như giống hệt thời gian hôm qua Trần Quyên chết.
Bây giờ thì ta cùng Lâm Thành Ngôn đã có thể hoàn toàn chắc chắn, đây là một vụ sát nhân hàng loạt, mà kẻ sát nhân kia giống như đang thách thức cảnh sát vậy, dùng cách giết ngừoi này để tuyên chiến với cảnh sát!
Sắc mặt của Lâm Thành Ngôn trở nên hết sức khó coi.
Loại tội phạm này đã có thể xếp vào diện đặc biệt nguy hiểm rồi.
Quan trọng hơn là...!Hắn nhìn Hạ Tiểu Hi bên cạnh.
Cô ấy chắc chắn đang gặp nguy hiểm!
Hắn thừa biết đám sát nhân bi3n thái sẽ luôn đặt mục tiêu lên người cô ấy.
Bởi hắn cũng...
"Em chuyển tới đồn cảnh sát đi.
Tới bao giờ bắt được tội phạm thì quay về." Lâm Thành Ngôn gợi ý, giọng điệu vô cùng hữu lực.
"Không, tôi không đi đâu cả." Ta lắc đầu.
Đối với ta thì căn phòng nơi ta ở vô cùng có ý nghĩa, ta sẽ không rời khỏi đó, cái nơi duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an toàn.
"Nhưng em sẽ gặp nguy hiểm!" Lâm Thành Ngôn nổi nóng nói.
Ta vẫn kiên định lắc đầu.
Hắn hơi hơi hé miệng, rồi như nghĩ ra điều gì, thản thiên liếc ta một cái mà không nói thêm gì nữa.
Mặc dù cảm thấy hơi kì quái nhưng ta lựa chọn mặc kệ hắn vậy.
"Thôi anh và đồng nghiệp