#Cá Basa
Cơn đê mê tựa như vũ bão ập tới khiến ta như chìm đắm, đau đớn - có chứ, nhưng càng đau đớn thì dường như lại càng mang tới cho ta càng nhiều khoái lạc.
"Ah......!hộc....!Hoàng thượng...." Ta ôm lấy tấm lưng to lớn, đột ngột hung tâm nổi lên lần nữa, cào một vết thật dữ tợn trên lưng hắn!
Hạ Tử Lăng vậy mà không giận còn phản cười, ôm ta vào lòng hôn l3n chóp mũi, tất nhiên nghiệt căn bẫn không quên ra sức như máy đóng cọc cày sâu cuốc bẫm trong cơ thể ta.
"Ah...!đừng...!đừng cắn..." Ta cố gắng giãy dụa, thế nhưng Hạ Tử Lăng dùng răng cắn chặt lấy tiểu bạch thỏ của ta, hung hăng nghiền ép.
"Ngươi...!Ah...!ngươi để lại dấu răng còn chưa đủ hay sao?" Ta như muốn khóc nấc lên tỉ tê hỏi hắn.
"Chưa đủ." Ánh mắt của Hạ Tử Lăng đột ngột khiến cho ta hoảng sợ, ẩn nhẫn lại táo bạo, tựa như một con thú hoang bị thương, gắt gao cắn chặt lấy ta không muốn buông tay.
Hạ th@n nam nhân tiếp tục huy động như vũ bão, tiếng r3n rỉ của ta đã sớm bị bóp méo thành tiếng thét chói tai.
"Ah.....!Ah!!!!!"
Cuối cùng thì sau một trận trời đất rung chuyển, tên yêu nghiệt kia mới chịu buông tha cho ta, còn không thoả mãn thòm thèm mà đóng thêm vài "dấu ấn" lên cổ cùng vai ta, sau đó ôm ta vào lòng mà ngủ thiếp đi.
Ta có chút mệt mỏi tựa vào lồ ng ngực rộng lớn, dùng ngón tay trên đùa lồ ng ngực màu đồng cổ kia.
Quả nhiên tên này có tập võ, còn không phải là võ thuật đơn giản, tạo nghệ còn rất cao, cơ thể săn chắc khoẻ mạnh không thua gì ám vệ mật cung.
Chắc hẳn Hạ Tử Lăng không phải là dạng không có ý đồ gì với ngôi vị đế vương như Hạ Tiểu Hi trước kia cho là, thậm chí hắn có lẽ đã sớm mưu đồ từ trước, luyện tập võ nghệ, tích súc lực lượng, đợi anh em huynh đệ tương tàn một thân tiêu điều xơ xác, sau đó một lưới diệt gọn, lên ngôi hoàng đế!
Chỉ là cuối cùng hắn cũng chẳng cần phải mang theo tội danh diệt trừ huynh đệ tiếm ngôi, mà danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng, còn được nhân dân ca ngợi là một vị vua mẫu mực không tranh sự đời, yêu dân như con.
Càng nghĩ ta càng cảm thấy bội phục tên này.
Tâm cơ sâu như bể, thiên tài chính trị, không phải hắn thì còn ai nữa?
"Mẫu hậu là nhìn trẫm tới nhìn nghiện rồi sao?" Hạ Tử Lăng không biết đã tỉnh lại từ khi nào, lưu manh ôm chặt ta vào lòng, còn hôn lên khoé mắt đỏ bừng ươn ướt.
Chết tiệt!
Là ai nói Hoàng đế bị bệnh lãnh cảm, là ai? Mau bước ra đây sống chết với bổn cung!
Mấy tì nữ trong hậu cung đột ngột ắt xì một tiếng, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Sau ngày đó ta phải nằm liệt giường suốt mấy ngày!
Cầm thú! Vậy mà không thèm tới thăm người ta lấy một lần.
Dạo này biên cảnh xảy ra dị động, quân tình khẩn cấp, thật sự là khiến cho Ninh thân vương Phong Cửu Lân cùng Hạ Tử Lăng sứt đầu mẻ trán.
Ta nghe Tiểu Mai nói lại mới bớt giận một chút.
Nghĩ nghĩ, ta mặc lên quần áo lộng lẫy vui vẻ ra cửa.
Hắn không tới tìm ta, lí nào ta lại bị động chờ hắn tới tìm?
"Thái hậu à, cơ thể người còn chưa khoẻ mà..." Tiểu Mai đi bên cạnh dìu ta liên tục cằn nhằn.
Ta mỉm cười nghe cô nàng nói mải miết.
Mặc dù tới nơi này chưa tính là lâu, thế nhưng ta rất thích Tiểu Mai, tâm tình gì luôn viết rõ ràng trên mặt, lại thật lòng làm việc vì ta, quan tâm tới ta.
Ở trong cung cấm nơi giam cầm trái tim của hàng ngàn người đàn bà này, Tiểu Mai vẫn còn giữ được cho bản thân một trái tim thật đẹp.
"Ah, là Hoàng hậu." Tiểu Mai mắt tinh nhìn thấy bóng người xa xa, nhanh chóng dẫn ta tới nhận lễ của Lê Tư Uyển.
"Vấn an Thái hậu, Thái hậu nương nương cát tường." Lê Tư Uyển nhẹ nhàng cong người thỉnh an.
Một nữ nhân bên cạnh cũng nhẹ nhàng hành lễ.
"Bình thân đi." Ta gật đầu.
"Hoàng hậu đã làm xong những gì ta nói chưa?"
Sắc mặt Lê Tư Uyển nhanh chóng tối sầm, ánh mắt oán hận lên, thế nhưng vẫn phải cắn răng dùng giọng nói vô cùng dịu dàng đáp lời.
"Thưa Thái hậu, thần thiếp đã hoàn thành."
Ta nhìn sắc mặt nàng ta tái nhợt thì rất hả hê, liếc một chút nữ nhân bên cạnh Hoàng hậu.
Tiểu Mai nhẹ bói vào tai ta: "Là Đào phi, tên là Đào Phụng, con của một ciên quan nhất phẩm mới được tiến cung vào năm nay."
"Ah, ra là Đào phi." Ta trầm thấp cười.
Lê Tư Uyển có chút giật mình, sau đó nhẹ nhàng bước tới nói lời tạm biệt với ta, sau đó cùng Đào phi rời đi.
Ta nhìn bóng đưng mờ mịt của Đào phi, nheo mắt lại.
"Tiểu Mai.
Sai người điều tra về Đào phi một chút." Ta ngửi được nó.
Mùi của kẻ sát nhân.
Đào Phụng lạnh tanh chờ Lê Tư Uyển mang mình đi xa, tới một nơi vắng người, Lê Tư Uyển đột ngột bị Đào phi túm lấy tóc kéo xuống, lại không dám làm gì uất ức che mặt khóc.
"Vô dụng!" Đào Phụng nhíu mày.
Lê Tư Uyển run cầm cập quỳ dưới đất, người hầu xung quanh vậy mà lại làm bộ như không thấy gì cả, lơ đãng đứng xung quanh cảnh giới.
Đào Phụng thất thố thở một hơi.
Nàng ta bày mưu giăng võng cả hậu cung, lại không dám để lộ một tia kẽ hở, lại cũng không dám chạm mặt Thái hậu, ai ngờ cuối cùng vẫn bị bắt gặp!
Đào Phụng cắn cắn móng tay có chút kinh tủng suy nghĩ.
Không biết Thái hậu có nhìn ra điều gì không, căn cơ của Thái hậu quá thâm sâu, cho dù mấy tháng qua nàng ta liên tục xâm nhập tằm ăn rỗi, thế nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ!
Dù sao đã chấp nhận dấn thân vào vũng nước đục này, nàng ta đã không còn đường lui nữa!
Đào Phụng cũng không muốn kết cục giống như cô cô nàng ta!
Cô cô của Đào Phụng chính là Hoàng hậu trước kia của tiên đế - Đào Hi Lương.
Hi Lương hoàng hậu trên đời sống luôn luôn là một người đàn bà ác độc, bởi Hoàng đế là một người rất hoa tâm, con cháu liên tục hết người này tới kẻ khác, nhiều tới nỗi cho dù Hi Lương đã dùng tẫn mọi cách, máu tươi nhuộm đỏ