Cá Basa
Lâu Dụ gõ gõ ngón tay trên bàn, nhìn đồng hồ một chút.
Đã 5 phút rồi, không biết lúc nào thì cô gái nằm trên giường sẽ tỉnh.
Thứ thuốc hắn tiêm cho cô là một loại thuốc đặc chế dùng để k1ch thích tế bào thần kinh, thế nhưng tác dụng thực tế như thế nào thì hắn không rõ lắm.
Chắc sẽ không đến mức khiến Hạ Tiểu Hi phát điên đâu ha ha...
Hơi thở của Hạ Tiểu Hi đột ngột biến đổi, sắc mặt Lâu Dụ có chút âm tình bất định theo dõi cô mở mắt.
Sắc mặt của Hạ Tiểu Hi thực bình tĩnh, bình tĩnh đến như bất thường!
Lâu Dụ mặt mày khó coi tiến tới nắm cằm của cô xoay xoay, ngón tay bách mở đồng tử ra nhìn một hồi, sau đó im lặng thu tay.
"Sao? Bác sĩ Lâu có gì bất mãn à." Hạ Tiểu Hi ưu nhã ngồi dậy, ngả ngớn cười một tiếng với Lâu Dụ.
Lâu Dụ nhìn vào mắt cô nhưng chỉ im lặng không nói gì.
Hạ Tiểu Hi ha ha cười, sau đó cơ thể đột ngột lao tới, một đấm giơ lên.
Lâu Dụ nhanh như cắt nắm lấy tay chế ngự cô, ánh mắt bình tĩnh không có lấy một chút bối rối nào.
Thế nhưng người bình tĩnh cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn!
Lâu Dụ nhìn khoé môi hơi cong lên góc 5 độ của Hạ Tiểu Hi, chuông báo động trong lòng rung lên từng đợt.
Ngay sau đó theo bản năng hắn thả tay Hạ Tiểu Hi ra, cúi nhẹ người.
Một tiếng xé gió lao qua, trên đầu Lâu Dụ vài sợi tóc bị xén đứt rơi xuống lả tả.
"Phản xạ rất nhanh." Hạ Tiểu Hi cong môi cười, những chiếc vuốt kim loại đột ngột mọc ra trên tay loé lên ánh sáng trắng.
Nhận được trí nhớ cùng năng lực của nguyên chủ thực sự rất lời nha, không ngờ được một cơ thể nhỏ bé như thế này lại là một cái vũ khí bao di động!
Hạ Tiểu Hi hắc hắc cười, sau đó trừng mắt lao tới chỗ của Lâu Dụ.
Dám giết cô 5 lần, bây giờ tội chết của hắn có thể bỏ, nhưng tội sống khó tha!
Cô li3m li3m môi.
"Ngoan, anh chỉ cần đứng im cho tôi hai phút, sau đó thì mọi chuyện sẽ xí xoá nha!" Cô âm hiểm cười.
Lâu Dụ ngượng ngùng xua xua tay.
"Vô công bất thọ lộc, có gì chúng ta bỏ móng vuốt xuống nói chuyện nhân sinh được không?" Hắn cười khan.
Khi Từ Phi Vũ mang cả một đội quân vũ trang đầy đủ chạy tới thì thấy một cảnh như thế này.
Trong căn phòng âm u đầy các dụng cụ y học và thí nghiệm, hai bóng người vật lộn trên sàn, quần áo rách tươm, các chỗ nhạy cảm chồng lên nhau, chỉ thiếu nước chà sát ra lửa vung đao gươm chém giết "trên giường".
Hắn nhăn mày.
Đông Tử chết tiệt kia dám nói cô gái này gặp nguy hiểm? Rõ ràng là đang trêu hoa ghẹo nguyệt!
Hắn "Hừ" một tiếng hậm hực, lúc này đây hai người kia mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn mấy vị khách không mời mà tới kia.
"Ah, xin chào Từ thủ trưởng." Lâu Dụ không chút hoảng hốt cà lơ phất phơ vẫy vẫy tay.
"Từ thủ trưởng?" Hạ Tiểu Hi chớp mắt hỏi người dưới thân.
Lâu Dụ làm một bộ biểu tình vô cùng khoa trương nói: "Người kia là Từ Phi Vũ Từ đại thủ trưởng, là người đứng đầu của nhà tù Thiên Võng này, nếu đắc tội anh ta thì chúng ta còn không có cơm trắng mà ăn đấy!"
Hạ Tiểu Hi khinh thường lườm Lâu Dụ một cái.
Cho rằng cô là đồ ngốc sao? Thật rõ ràng là địa vị của Lâu Dụ trong nhà tù này dù là phạm nhân nhưng cũng không phải hạng phạm nhân tầm thường.
Cô bực bội nhìn Lâu Dụ một cái, sau đó trở ngừoi đứng dậy chỉnh sửa tóc tai.
Lâu Dụ lúc này mới thấy được quần áo nát tươm xộc xệch trên người cô, mặt đen lại đi vào một cái tủ quần áo tìm một cái áo quấn cô lại.
Hạ Tiểu Hi không hiểu nhìn hắn.
"Nhìn đồ vật của mình bị ngừoi nhìn ngắm, tôi cảm thấy khó chịu." Lâu Dụ thật thà đáp.
"Cút! Ai là đồ vật của anh!!?" Hạ Tiểu Hi cười gằn giơ lên bộ vuốt sắc bén.
Từ Phi Vũ vốn đang hậm hực thì nhìn thấy thứ vũ khí hung tàn kia, nhanh chóng đi tới nắm lấy tay của cô nhìn chằm chằm.
"Tôi nhớ là...!trước khi vào đây tất cả mọi vũ khí đã bị tịch thu..." Hắn ám trầm cười.
Hạ Tiểu Hi nuốt nước bọt, lảng trách cười một tiếng.
Từ Phi Vũ nhìn một lúc, móng vuốt này dường như được giấu bên trong cánh tay, có thể tuỳ thời mọc ra mà không làm tổn thương tới cơ thể.
"Quả nhiên Hạ tiến sĩ danh bất hư truyền, khắp cơ thể không chỗ nào là không có bí mật."
Hạ Tiểu Hi cảm giác như mình bị người lột tr@n xuống x0a nắn một phen, ngay lập tức muốn thu tay lại.
"Soạt..."
Mấy cái vuốt thu lại vào trong tay.
"Ha ha...!anh doạ sợ chúng nó!" Hạ Tiểu Hi hiên ngang lẫm liệt cho ra đáp án!
Từ Phi Vũ: "..."
"Cô! Theo tôi trở về!" Từ Phi Vũ nghiến răng!
Lâu Dụ nhìn hai người rời khỏi khi nhà X -2 của hắn, nghiền ngẫm xoa cằm.
Người bình thường sẽ có nhịp thở vào khoảng 16-18 lần trên một phút.
Như Lâu Dụ hắn thì lại có chút khác biệt, luôn luôn vững vàng ở 16 nhịp một phút, cũng từ khi phát hiện ra điều đó hắn mới biết là bản thân không bình thường.
Còn Hạ Tiểu Hi, trước kia đã từng bình thường.
Cô gái với nhịp thở dao động trong khoảng 19-20 lần trên một phút kia hơi quay đầu liếc nắt nhìn Lâu Dụ, khoé miệng cong cong mang theo ý khiêu khích trắng trợn!
Lâu Dụ lắc đầu cười.
Quả nhiên càng nhìn càng thấy thuận mắt mà.
"Tại sao cô lại tới nơi đó?" Từ Phi Vũ đang đi phía trước đột ngột hỏi Hạ Tiẻu Hi một câu.
Đầu óc Hạ Tiểu Hi nhanh chóng vận chuyển, nhưng vẫn vô cùng thành thực trả lời: "Lạc đường."
Từ Phi Vũ: "..."
Hắn mường tượng ra rất nhiều lí do, lại không ngờ được là lí do này.
Cái đảo quân sự này rất rộng, không hiểu sao cô lại có thể chính xác mà tìm tới nơi nguy hiểm bậc nhất như khu X -2.
Tuy rằng nhìn vô hại, thế nhưng khu X -2 kia đã sớm bị tên Lâu Dụ đó cải tạo ngầm với rất nhiều cơ quan bẫy rập, người tiến vào nơi đó đều