Cá Basa
"Ah!!!!!!"
Ta bật mình khỏi giường, ngã nhào xuống đất, run run che đôi mắt của mình.
"Mắt của ta...!mắt của ta..." Ta dường như vẫn còn cảm nhận được cơn đau tuyệt vọng đó, Trầm Hiên chính là dùng một con dao, tàn nhẫn móc xuống hai con mắt của ta, cái cảm giác tròng mắt bị con dao vạch mở, rồi hắn dùng ngón tay lấy đi hai con ngươi từ hốc mắt ấy, không thể dùng hai chữ đau đớn để diễn tả nữa.
Nước mắt của ta thi nhau chảy ra, thế nhưng cảm nhận được ánh sáng mặt trời chiếu vào từ của sổ, ta cũng có thể bình tĩnh lại một chút.
Thứ duy nhất ta còn có thể nhớ được chính là nụ cười vô cùng vô cùng si mê đó, ta dùng chính con ngươi còn lại, nhìn hắn đem con ngươi còn đang chảy máu đỏ tươi nhỏ giọt kia của ta bỏ vào miệng nhai nuốt!
"Oẹ..." Cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày, ta không thể nào nhịn được nữa chui vào nhà vệ sinh cuồng oẹ một trận.
Hệ thống giống như chưa từng tồn tại đột ngột cất tiếng: "Xin mời ngài chuẩn bị, 5 phút sau sẽ reset về thời điểm quan trọng quyết định cái chết vừa qua của ngài."
Ta tái nhợt vịn tay lên cửa, cắn chặt môi, cố gắng ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại.
Quen thuộc đi Hạ Tiểu Hi! Ngươi kế tiếp sẽ còn phải đối diện với rất nhiều thứ ghê tởm, phải chết thêm rất nhiều rất nhiều lần, quen thuộc đi!
"Được, ta đã sẵn sàng." Ta nhắm mắt lại, gật đầu ra hiệu với hệ thống.
Trong 5 phút ngắn ngủi, đầu óc ta tua qua rất nhiều đoạn ngắn, rất nhiều suy đoán nảy ra trong ta.
Trầm Hiên có lẽ không phải là kẻ gi3t chết ta ở hồ bơi, bởi cách thức và nguyên nhân giết người của cả hai rất khác nhau.
Trầm Hiên nói hắn muốn con mắt của ta, còn tên kia, hắn chính là thấy ta giãy giụa trong cái chết rất đáng yêu nên mới muốn giết ta!
Ta lại phải đối diện với một sự thực rằng, có ít nhất 2 kẻ sát nhân trong ngôi trường này!
Trước tiên với Trầm Hiên, ta phải làm sao với hắn đây a...
Ta còn chưa kịp suy nghĩ thêm, xung quanh ta chợt thay đổi, ta vậy mà lại đang ngồi trong lớp học vào buổi sáng, vậy là sao?
Ta cố gắng suy nghĩ điểm khác biệt, tầm mắt lại không tự chủ liếc ra ngoài cửa sổ, Trầm Hiên giống như mọi ngày tung tăng với quả bóng rổ trên tay.
Cho đến giờ ta vẫn cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng, thiếu niên tựa như ánh mặt trời kia, vậy mà lại là một kẻ sát nhân cuồng muốn ăn đôi mắt của ta!
Ta không còn quá chú ý vào bài giảng nữa, hoàn toàn chỉ chăm chú nhìn vào Trầm Hiên, cố gắng nghiên cứu hắn.
Trầm Hiên đang chơi bóng đột ngột như có thần giao cách cảm với ta, mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn về phía ta.
Ta rùng mình run lên, lại cố gắng ép buộc bản thân đối diện với ánh mắt mạnh mẽ kia.
Hắn giống như không thể tin ta lại to gan ngắm nhìn hắn thế kia.
Sau đó, thiếu niên kia ngơ ngác bật cười, tặng cho ta một nụ cười vô cùng rạng rỡ tươi mát.
Ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ hai chữ thoả mãn trên mặt hắn.
Khẩu hình miệng của hắn khẽ động, ta mù mờ không nhận ra, chỉ có thể chớp chớp mắt, tỏ vẻ ta chẳng hiểu hắn muốn nói cái gì cả.
Trầm Hiên có vẻ lại cười càng thêm rạng rỡ, miệng làm khẩu hình thật to, lần này ta đã nhận ra được hắn muốn nói gì.
Hắn nói: "Nhìn mình đi!"
Ta hơi hơi hắc tuyến, lại chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ theo dõi hắn chơi bóng rổ.
Trầm Hiên dường như đã thoả mãn, tiếp tục chơi bóng rổ của hắn, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta như muốn kiểm tra coi ta có nghe lời nhìn hắn hay không, sau khi liếc ta nụ cười trên môi hắn lại càng thêm sâu.
Ah...!Thật ra hắn cũng không quá đáng ghét, mà còn có chút...!đáng yêu?
Ta giật mình thảng thốt với suy nghĩ kì quái của mình.
Có lẽ chết mấy lần rồi, ta cũng đã sớm quen thuộc, không còn cảm thấy sợ hãi mấy tên bi3n thái này nữa rồi.
Không thể không công nhận, liệu pháp trị liệu của hệ thống thật sự rất hiệu quả, có lẽ sớm thôi, chết đối với ta chỉ giống như một bữa ăn sáng.
Ah ah...!phỉ phui cái miệng của ta đi!
Lam Thành đứng trên bục giảng nhìn cô nữ sinh kia không thèm nghe giảng, ánh nắng nhẹ chiếu lên làn da trắng nõn mịn màng, gió nhẹ thổi qua vài sợi tóc mai, ánh mắt hồn nhiên trong suốt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc bên trong đôi mắt kia đang chứa ảnh ngược của ai!!?
Viên phấn trên tay Lam Thành bị vặn gãy, hắn không chút hoang mang tìm lấy một viên phấn khác, tiếp tục giảng bài.
Ta hồn nhiên không biết mình đã làm phật lòng giáo viên, vẫn miệt mài theo dõi Trầm Hiên thi đấu bóng rổ, ta chỉ sợ quay đầu đi một khắc thôi, con mắt trên mặt ta lại không giữ lại nổi, ha hả...
Chờ mãi thì Trầm Hiên cũng kết thúc tiết thể dục, ta thở phào một tiếng, mệt mỏi vặn vẹo lưng, quay người về lại phải đối diện với một gương mặt lạnh lẽo.
"Tống Thanh Minh, đừng làm tớ giật mình!" Ta che ngực thở hổn hển.
Đây chính là căn bệnh của ta, căn bệnh thiếu cảm giác an toàn, cho dù chỉ là một chút xíu bất ngờ nhỏ, ta cũng sẽ dựng đứng hết cả lông tơ trên người mà gắt gỏng đề phòng.
Tống Thanh Minh mặc kệ ta gắt gỏng, gương mặt kề sát đến bên cạnh mặt của ta, tóc mai chạm nhau, ta thậm chí có thể nhìn thấy lông mi của hắn như hai cánh ve rung động.
"Đừng đến gần bất cứ ai..." Tống Thanh Minh thì thầm như thế vào tai ta, sau đó lại trở về với con người bình thường của mình, lười biếng nằm xuống bàn, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ta lần này từ chối lời mời của Tống Như, mua một chiếc bánh mì tìm một ch ỗ kín mà gặm.
Thế nhưng ta đã nghĩ chỗ này đủ bí