Cá Basa
Phàm Ân sau khi đem Hạ Tiểu Hi lên giường ngủ, còn tỉ mỉ đặt lên đầu giường một hộp sáp thơm giúp thần trí thanh tĩnh mới hùng hổ quay ngừoi đi ra.
Hai tên kia khép nép đứng một bên cúi đầu ủ rũ.
"Hay lắm! Hạ Tiểu Hi vừa mới tới nơi này được vài tiếng trên mặt đã đầy vết thương, tinh thần lại suýt chút nữa hỏng mất!" Hắn hung hăng phỉ nhổ một phen.
Hai tên điên muốn chăm sóc 1 bệnh nhân tâm thần!
Ôi trời ơi tại sao Phàm Ân hắn lại tin vào hai tên khôi hài này chứ!!?
Lần này Từ Phi Vũ cũng không thể nào cố chấp được nữa, chỉ có thể hỏi: "Vậy thì bây giờ để ai chăm sóc cô ấy?"
Phàm Ân vốn định nói bản thân sẽ làm, thế nhưng nghĩ tới tin nhắn vừa nhận được, sắc mặt nahnh chóng tức giận tới đỏ bừng.
"Bọn người kia đã nhận được tin Hạ Tiểu Hi bị BAD, tôi đã bị yêu cầu rời khỏi đây!" Phàm Ân cay đắng cười.
"Tuần sau bác sĩ tâm lý mới của chính phủ sẽ được mang tới."
Nghe tới câu này, An Mộc và Từ Phi Vũ nhanh chóng cau mày.
Thái độ này của chính phủ là không bình thường, giống như bọn họ đã quyết định một chuyện gì đó với Hạ Tiểu Hi vậy!
"Tôi sau khi trở về sẽ cố gắng liên hệ gia tộc tranh thủ cơ hội quay trở lại." Phàm Ân cắn răng cười khổ.
"Chỉ có điều để cô ấy cho hai người chăm sóc, thú thực là tôi hoàn toàn không có chút tin tưởng nào bệnh của cô ấy sẽ không nặng thêm!"
Từ Phi Vũ: "..."
An Mộc: Này, anh nói gì nghe mà xót xa vậy QAQ...
"Tôi biết 1 người." Từ Phi Vũ đột ngột mở miệng, sắc mặt lại như ăn phải ruồi.
"Hắn là bác sĩ duy nhất ở nơi này ngoài anh."
Phàm Ân nhanh chóng nghĩ ra, sau đó phì cười.
"Cậu là cảm thấy cô ấy chết chưa đủ nhanh à?"
Đem Hạ Tiểu Hi vào tay Lâu Dụ? Chỉ sợ ngay ngày hôm sau cô ta đã bị tên kia đặt lên bàn mổ mà ngắm nghía một hồi rồi!
"Không sao." Ánh mắt Từ Phi Vũ loé loé.
Lâu Dụ sẽ không làm gì Hạ Tiểu Hi!
Hắn chắc chắn như vậy!
Nhìn vẻ mặt của Từ Phi Vũ, Phàm Ân biết chuyện này hắn nắm chắc, cũng không nhiều lời nữa quay về.
Hắn bị yêu cầu rời khỏi nơi này ngay lập tức, tàu thuyền đã đợi sẵn rồi.
Sau khi xách va li lên thuyền, Phàm Ân kiểm tra thông tin trên điện thoại, sau đó biến sắc gầm lên.
"Tại sao lại là Phượng Hồng!!?"
Phượng Hồng - không phải bác sĩ tâm lý, mà là một kẻ độc tài của quân bộ, kim bài về bức cung và tra tấn phạm nhân!
Không ổn, hắn phải...
"Ah..." Phàm Ân trắng mắt ngã xuống, các quân nhân trên tàu đem hắn lên phòng, chiếc thuyền nhanh chóng rời đi.
Khi Hạ Tiểu Hi tỉnh dậy mới nhận ra bản thân đã ở một nơi nhìn khá xa lạ, lại cũng có chút quen mắt!?
Tối qua là Phàm Ân...
Mặc dù điên điên khùng khùng, thế nhưng kí ức của cô vẫn rất rõ ràng, nếu Phàm Ân không tới kịp thời, chỉ sợ cô sẽ đánh mất chính bản thân mình.
"Phàm Ân!"
Hạ Tiểu Hi lên tiếng khẽ gọi.
"Phàm Ân!"
Sau mấy ngày này, tín nhiệm của cô với hắn đã tới một mức độ vô cùng tốt.
Thực sự bây giờ có lẽ chỉ có Phàm Ân mới có thể giúp cô lấy lại được con ngừoi ban đầu chăng!
"Cộp!" Tiếng giày da gõ lên sàn nhà, Hạ Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Lâu Dụ?" Cô giật bắn mình.
Vốn dĩ cô tưởng bản thân mình vẫn còn ở trong toà nhà của Từ Phi Vũ, tại sao cô lại đột ngột được đưa tới X -3?
Lâu Dụ không nói gì, tiến tới dùng ngón tay thuần thục bách mở quan sát đồng tử sinh động nhảy lên của cô.
"Được rồi, tạm thời là ổn định." Hắn gật đầu.
Hạ Tiểu Hi ngẩn ngơ nhìn hắn.
Lâu Dụ xoay người rút ra một cái ống tiêm lấy thuốc, một bên cằn nhằn miên man.
"Tôi không ngờ chỉ vừa mới mấy ngày không gặp, bọn họ đã trả về cho tôi một người mắt chứng SAD, không biết là tôi nên vui hay buồn đây?"
Nói đoạn hắn bước tới tiêm hết ống thuốc lên tay Hạ Tiểu Hi.
"Tôi không thuộc chuyên ngành tâm lí học, thế nhưng giúp cô ổn định bệnh tình một chút thì cũng không phải chuyện gì khó khăn." Lâu Dụ mỉm cười.
"Cô bây giờ nằm trong tình trạng tâm lý không ổn định, bây giờ phải nghe theo hướng dẫn của tôi để thư giãn tâm lý!" Lâu Dụ biểu lộ ra một tác phong xuất sắc của một bác sĩ tận tâm.
Hạ Tiểu Hi nhìn hắn lo lắng cho mình mà lòng ấm áp.
Lâu Dụ, hay bất cứ ai ở đây cho dù tính cách cùng ngoại hình khác nhau, thế nhưng đều giống Hạ Tử Lăng ở một điểm, đó là nếu đã đặt ai đó vào lòng thì sẽ hết sức bảo vệ và che chở.
Bởi vậy nên cô chưa bao giờ oán hận bọn hắn, sẵn sàng chấp nhận hết thảy của người này.
Lâu Dụ đang thuyết giáo một hồi, cảm thấy hình như Hạ Tiểu Hi không chịu ghe mình nói thì bất mãn trừng mắt, sau đó thì ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô cười, dịu dàng như tia nước mềm mại, tất cả mọi gai góc, mọi mặt nạ đều vỡ nát.
"Cảm ơn." Hạ Tiểu Hi chân thành nói khẽ.
Cảm ơn...
Lâu Dụ đầu óc ông ông nóng lên, ngây ngây ngôc ngốc đi tới ôm chầm lấy Hạ Tiểu Hi.
Sao vậy...
Sao vậy...
Tại sao nụ cười này lại khiến cho hắn...
Gò má Lâu Dụ ẩm ướt, hắn ngẩn ngơ mãi mới nhận ra.
Đây là lần đầu tiên hắn khóc.
Khóc không ngừng nổi vì nụ cười của một cô gái sao?
Hạ Tiểu Hi cùng Lâu Dụ ở trong khu X -3, khi nào cần uống thuốc thì uống thuốc, muốn dạo chơi thì dạo chơi, rất tự do tự tại, không chút ràng buộc nào.
"Tôi không muốn ngủ." Hạ Tiểu Hi càu mày nói với Lâu Dụ.
Cô không phải là không muốn ngủ, cô sắp phát điên vì không thể ngủ được đây này!
Thế như cô sợ khi mở mắt ra lần nữa, bản thân cũng biến mất hoàn toàn!
Lâu Dụ cau mày, sau đó cởi áo khoác ra vứt sang một bên, thoải mái nằm xuống bên cạnh, ôm Hạ Tiểu Hi vào lòng.
"Sao? Tôi sẽ ngủ cùng em, không có gì phải sợ hãi cả." Lâu Dụ vân đạm phong khinh cười tà.
Hạ Tiểu Hi mân mê môi, khuôn mặt áp vào lồ ng ngực ấm áp mang theo mùi thuốc sát trùng, đột nhiên có một cảm giác an tâm tới khó tả.
"Anh..." Cô run run lắm lấy gấu áo hắn.
"Anh sẽ bảo vệ tôi sao?"
Sẽ không để lại tôi một mình đối diện với ngôi nhà kinh tởm đó...
Sẽ không biến mất lúc tôi