Cá Basa
Hạ Tiểu Hi nằm rạp trên sàn nhà, đau đớn toàn thân tựa như bị sâu mọt gặm c ắn, đầu óc vẫn còn ông ông, lồ ng ngực nghẹn nước khó thở.
Cô mệt nhọc bò lê ngồi dậy, trong đầu lại càng lúc càng hỗn loạn, lúc thì nbuw có tiếng cười văng vẳng, lúc lại như có tiếng nhạc rock ầm ĩ.
"Rốt cuộc...!cô ta đã tiêm thứ gì..." Hạ Tiểu Hi cắn môi tới bật máu cho bản thân tỉnh táo lại.
Biết bao nhiêu tra tấn cô đều vượt qua, không thể để bản thân thua cuộc lúc này được!
Cô sẽ không đánh mất bản thân mình.
"La Là La La....!Là La La..."
"Ha ha ha...!Tử Lăng...!lại đây Tử Lăng..."
Không! Tất cả đều là ảo giác!
Hạ Tiểu Hi bịt tai lại, thế nhưng những tiếng cười kia vẫn ám ảnh trong đầu cô.
"Ha ha ha..." Cô không khống chế nổi đột nhiên bật cười, cảm xúc vui vẻ quái dị xuất hiện trong thần kinh của Hạ Tiểu Hi.
LDS bắt đầu hiển lộ ra năng lực của nó.
"Ha ha ha...!không...!tại sao lại cảm thấy...!vui vẻ thế này....!này...!không được...!cười...!ha ha..."
Cô ôm lấy má mình muốn ngăn cản, thế nhưng cơ mặt như bị đông cứng lại không thể ngừng cười được, nước mắt cũng rơi xuống lộp bộp trên má.
"Ha ha...!ha ha ha..."
Phượng Hồng hài lòng nhìn Hạ Tiểu Hi phát điên, dặn dò với hai tên phụ tá chỉ cần mỗi ngày mang theo nước uống và thức ăn đựng trong bát và cốc giấy vào rồi rời đi.
Vật lộn với tên điên này mãi Phượng Hồng cô cũng thấy mệt mỏi rồi, cần phải đi nghỉ ngơi một chút!
An Mộc thẫn thờ đi về khu X -1, ánh mắt nhìn thấy Từ Phi Vũ, ngay lập tức như phát điên xông tới cho hắn một đấm.
Từ Phi Vũ nhìn ánh mắt An Mộc thì từ bỏ đánh lại, mặc kệ hắn giáng những cú đấm nặng nề lên mặt.
"Đánh đủ chưa..." Từ Phi Vũ khàn giọng ngăn lại nắm đấm của An Mộc.
An Mộc càng thêm muốn phát điên tẩn bạn tốt một trận.
"Tôi không làm gì được." An Mộc nghe Từ Phi Vũ bất lực thì thào như vậy.
Đám người kia đã sớm nắm cả Từ gia trong tay, Từ Phi Vũ thân là người nắm quyền nhà tù Thiên Võng, nhưng rốt cuộc cũng không thể đem tính mạng cả gia đình đánh cuộc được.
An Mộc tuyệt vọng gục xuống.
Từ Phi Vũ đứng lên đi về phòng, u ám ngồi trên giường.
Lúc này ở khu X -3 đã tan hoang như một cơn lốc quét qua, Lâu Dụ thẫn thờ ngồi bên cạnh bàn thí nghiệm lộn xộn, ánh mắt lạnh băng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột ngột một tiếng đinh nhỏ nhoi vang lên hấp dẫn ánh mắt hắn.
Sau khi tỉnh táo lại, Lâu Dụ tìm kiếm trong đống đổ nát moi ra một cái điện thoại đồ chơi.
"Tôi cần sự giúp đỡ của anh - Phàm Ân."
Ánh mắt Lâu Dụ ám trầm tối lại.
Một đêm này dường như trôi qua thật lâu thật lâu, cùng rất nhiều người mất ngủ.
"Cô ta sao rồi?" Phượng Hồng đi vào phòng giám sát hỏi, rồi cũng tự mình nhìn vào màn hình.
Hạ Tiểu Hi bây giờ cười ngây ngô ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn, đôi khi thì tự cào cấu móng tay lên sàn nhà tới bật máu, mười đầu ngón tay đã nhuộm một màu đỏ sậm.
"Có lẽ cũng đến lúc rồi!" Phượng Hồng mỉm cười.
"Két..." Cánh cửa sắt mở ra, Phượng Hồng mang theo bốn tên bảo tiêu to lớn đi vào, thế nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn ngẩn ngơ cười ngu ngốc không hề quan tâm, một mình ngồi vẽ vòng tròn.
"Đem cô ta lên ghế điện, khoá tay chân lại." Phượng Hồng vẫy tay ra lệnh.
Sau khi Hạ Tiểu Hi bị trói, Phượng Hồng liên tục sử dụng các phép ám chỉ và thôi miên, thế nhưng hiệu quả không được rõ ràng.
"Chết tiệt! Cô ta bị LDS làm thành đồ ngốc luôn rồi à!!?" Phượng Hồng như muốn phát điên!
Thật sự là quái đản mà!!!
Ánh mắt Phượng Hồng loé lên sự điên cuồng.
Cô hết kiên nhẫn rồi!
Bây giờ thì cô ta không thèm quan tâm tới cái gì gọi là thiên tài nữa, cứ đem não của đồ ngu ngốc này móc ra rồi giao lên cấp trên là được!
Dù sao Hạ Tiểu Hi đã si ngốc rồi, giữ lại cũng không có tác dụng gì nữa cả!
"Đem cô ta vào phòng giải phẫu đi!" Phượng Hồng cười lạnh.
Nếu cô vẫn cố chấp như vậy, vậy thì tôi sẽ giữ lại cái bộ óc kia của cô, vứt cái bộ xác vô dụng của cô đi!
Hạ Tiểu Hi cười ngây ngô nằm trên bàn giải phẫu.
Phượng Hồng hài lòng nhìn hiện trạng này của cô, đeo lên bao tay, nhẹ nhàng cười nói.
"Tôi đã sớm ngứa mắt bộ dáng được người người tung hô của cô rồi!" Phượng Hồng dào dạt đắc ý cười.
Cô ta cầm lên con dao giải phẫu nhìn chòng chọc vào mắt Hạ Tiểu Hi.
"Yên tâm đi, tương lai cô vẫn sẽ được mọi người tung hô - vì đã cống hiến bộ não của mình cho nhân loại!"
Ngay khi bàn tay của Phượng Hồng hung hăng chọc xuống mặt Hạ Tiểu Hi, một tiếng động lớn dữ dội xảy ra!
"Cái gì!!?" Phượng Hồng hốt hoảng nhìn bức tường lớn vỡ vụn ngay trước mặt, một nam nhân đeo mặt nạ bằng sắt bước ra, lạnh lùng lao tới chỗ cô ta.
"Cút ra!" Phượng Hồng hét lên, lôi ra một khẩu súng bắt tới liên tục 7 phát cho tới hết băng đạn!
Đồng tử Phượng Hồng co lại.
Hắn ta tránh được hết thảy!!?
Tên này có phải nhân loại hay không vậy!!?
Nghĩ tới gì đó, Phượng Hồng kinh hãi hét lên: "Thực nghiệm...!!!"
Chưa kịp nói xong, nắm đấm của nma nhân đã xông tới, đánh thẳng vào mặt cô ta.
"Bục!" Một tiếng, từ sống mũi gãy lìa tới đầu lâu nứt vỡ nát ra, máu tươi màu đỏ cùng tuỷ não trắng nhầy nhụa bung ra tung toé.
Cái xác của Phượng Hồng với một nửa đầu lâu nỡ nát tận xương bị dư chấn đẩy