Cá Basa
Hạ Tiểu Hi dạo bước trên con phố đông đúc, khẽ nép mình vào tấm áo khoác rộng lớn che khuất cả cơ thể, đánh mắt nhìn xung quanh.
Rốt cuộc cô cũng đã tới một thế giới bình thường sao?
Không có tội phạm rình rập, không có mối quan hệ loạn luân, cũng không bị toà án một búa gõ thẳng vào mặt tuyên án 1029 năm tù.
Lại đột nhiên cảm thấy cho chút gì đó bất an.
"Tử Lăng Tử Lăng...!anh đang ở đâu vậy?" Cô thở ra một hơi thật dài, hơi thở nóng rực trong không khí tạo nên cả một làn hơi thở trắng toát.
"Leng keng..." Hạ Tiểu Hi nhìn lên màn hình rộng lớn trên toà nhà cao ngất.
Đó là một nam nhân tuấn lãng với nụ cười nửa miệng quen thuộc mà tới chết Hạ Tiểu Hi vẫn không quên được.
"Ôi...!ngài nguyên thủ vẫn đẹp trai như thế!" Hai cô gái đứng trước Hạ Tiểu Hi chụm đầu vào nhau cười cợt.
"Nếu được gả cho ngài thì còn gì bằng đây trời ạ!!!" Một người than thở.
"Bớt mơ tưởng đi cô nàng! Từ trước đến nay vẫn chưa từng có một scandal tình cảm nào xảy ra trên người ngài ấy cả, tầm thường như chúng ta không cần phải mơ tưởng!" Một cô gái cười khẽ.
"Cũng đúng...!Haizz..."
Hạ Tiểu Hi đứng lại xem khuôn mặt điển trai trên màn hình, đột nhiên cảm thấy dường như người mà cô tưởng như đã quen thuộc tới tận xương bỗng dưng thật xa xôi, cười nhẹ một tiếng lắc đầu, chui mình vào áo khoác quay lưng.
Nếu cách xa nhau như vậy thì càng tốt, dù sao ở bên hắn, cô chắc cũng cách cái chết không xa...
Đi dạo bước rời khỏi khu trung tâm xa hoa, Hạ Tiểu Hi bước vào khu ổ chuột lụp xụp, chính xác tìm tới một căn nhà nhỏ bé bẩn thỉu của mình, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cũng cẩn thận khoá cửa lại.
Căn phòng rất bé nhỏ, chỉ có 9m2, một tấm nệm nhỏ, một thanh gỗ bắc ngang để móc quần áo và một cái bếp nhỏ.
Đây có lẽ là lúc mà Hạ Tiểu Hi nghèo khó nhất đời mình.
Nguyên chủ là trẻ mồ côi, sau 18 năm trong cô nhi viện thì bị tống ra ngoài.
Cô nhi viện quá túng thiếu, cho nên số kiến thức cô được học cũng có hạn, chỉ có thể làm một số nghề tay chân để duy trì kế sinh nhai.
Thực ra nghèo tới mức này cũng là bởi...
"Chị Tiểu Hi..."
Hạ Tiểu Hi mỉm cười bước ra mở cửa, một đám trẻ em còi cọc đen đúa đứng trước cửa nhà cô, có đứa còn cụt tay cụt chân được đứa khác cõng trên lưng.
"Ừa...!chị đây..."
Hạ Tiểu Hi đã từng nghĩ rằng, có lẽ đời này mình có thể làm những chuyện mà mình muốn, không cần phải đề phòng sống sót cho qua ngày nữa.
Cô phải sống, vì những đứa trẻ này.
"Chị Tiểu Hi...!hôm nay em tìm được rất nhiều thứ dùng được ở bãi rác!"
"Em cũng vậy!"
"Em còn tìm được một cái áo rất đẹp!"
Hạ Tiểu Hi ôm chúng vào lòng cười.
"Ừ rất đẹp."
Cô chỉ cần thế này thôi...
Hạ Tử Lăng ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay là ngày thị sát vận động phiếu bầu cử, hắn lựa chọn khu ổ chuột cũng là trải qua tính toán kĩ lưỡng, muốn xây dựng hình ảnh một nguyên thủ tương lai yêu dân như con.
Rõ ràng là sự phân biệt giữa tầng lớp giàu nghèo quá rõ rệt.
Khi mà những người giàu có thác loạn với những bữa tiệc hàng triệu đô, con người ở nơi này thì lại phải vật lộn mưu sinh để có thứ bỏ vào bụng, thậm chí còn không có khả năng tự tay kiếm lấy miếng cơm cho chính mình.
Xe của Hạ Tử Lăng dừng lại, cùng với hàng loạt vệ sĩ và quân nhân bảo vệ, hắn bước xuống khu ổ chuột này.
"Thật hỗn loạn!" Hạ Tử Lăng cau mày.
Hắn rảo bước trên đường nhìn cảnh người người sợ hãi trốn đi, camera theo sát hắn.
Rác rưởi, nước tù đọng, nhà xập xệ.
Có lẽ đây chính là nơi nghèo khó bẩn loạn nhất của thủ đô xa hoa này.
Đến một góc, Hạ Tử Lăng còn đang định quay người tham quan chỗ khác, đột ngột có một người ngã xuống gần đó.
Hạ Tử Lăng nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một cô gái.
Hắn cùng vệ sĩ đi tới, sai người nâng cô ấy lên.
Thật gầy, cơ thể teo tóp không có chút thịt nào.
Thế nhưng chỉ nhìn lướt qua thôi, Hạ Tử Lăng cũng không quá bận tâm, dặn dò người đem cô ta đi bệnh viện rồi sau đó quay người rời đi.
Cứ như thế bèo nước gặp nhau, ai mà ngờ được cuối cùng hắn và cô gặp lại.
Tình cảnh khi đó có chút khó khăn.
Ba ngày sau đó Hạ Tử Lăng gặp phá sát thủ, một viên đạn xuyên qua đầu vai hắn, sau đó sát thủ bị tiêu diệt, thế nhưng Hạ Tử Lăng vẫn phải nhập viện.
Ngẫu nhiên nằm trong phòng bệnh quá chán ngắt, Hạ Tử Lăng đi ra khỏi phòng vip, dạo bước trong khuôn viên bệnh biện, lại đột nhiên nghe được một tiếng hát ru ngân nga.
Hạ Tử Lăng lặng người nhìn bóng lưng dịu dàng của cô gái, tiếng hát ru nhẹ nhàng như m ơn trớn vành tai hắn, vuốt v e tới tận đáy trái tim.
Hắn bước lại gần, nhưng lại thuỷ chung không dám gọi cô gái quay lại.
"Cô Hạ! Tại sao cô lại ở đây? Chúng tôi sắp làm kiểm tra tổng quát cho cô, bây giờ chúng ta tới phòng kiểm tra thôi." Một y tá chạy tới cười nói.
Hạ Tiểu Hi gật đầu đứng dậy, động tác tay chân có chút cứng ngắc chếnh choáng.
Động tác trì độn của cô đâu có qua được mặt Hạ Tử Lăng, hắn đứng vào một góc nhìn cô rời đi, ánh mắt trần trầm.
"Tên cô ấy là Hạ Tiểu Hi, 20 tuổi, xuất thân là cô nhi, cô nhi viện thu dưỡng cũng quá nghèo khó nên chỉ được học chữ viết cơ bản, sau 18 tuổi thì đi làm công và sống thuê nhà ở khu ổ chuột." Trợ lý của Hạ Tử Lăng báo cáo nhanh gọn, cũng đem vào tay Hạ Tử Lăng một tập ảnh.
Trong ảnh là Hạ Tiểu Hi mặc đồng phục đứng