Cá Basa
Con người là những sinh vật xấu xa.
Tham lam.
Ích kỷ.
Lợi dụng.
Bọn chúng thường hay than phiền về những kẻ xấu xa, những thứ phản nhân loại, nói rằng giết người là sai trái, tội lỗi luôn chỉ thuộc về kẻ xấu xa.
Đúng vậy, và chúng ta chính là những thứ xấu xa mà các ngươi tạo ra đây, con người.
Tại sao trên đời này lại tồn tại một thứ gọi là tình yêu?
Ta đây không tin vào tình yêu.
Tình yêu, là kịch độc.
Và một trong những thứ chất độc đáng sợ nhất trên đời chính là ta, Poison Ivy.
"Ô kìa, một đám sắt vụn ở ngoại ô thành phố?" Poison Ivy đang đi dạo trong côn viên Robison để chơi đùa cùng những loài cây thì đột nhiên nhìn thấy.
Cô tò mò tiến lại gần, sau đó bất ngờ nhận ra có người bị đè dưới đống đổ nát này.
Ivy vẫy tay, những cành cây xung quanh đột ngột dài ra, nhanh chóng đi tới lật lên những miếng sắt.
"Một cô gái à..." Ivy vuốt v e những cành cây vươn tới, đôi mắt xanh lục tò mò nhìn mái tóc vàng hai màu.
"Cứu hay không cứu?" Ivy quay đầu hỏi một cành cây, đặt lên nó một nụ hôn nồng nàn.
"Ah..." Ivy thở dài...!Sau đó đi tới nhận lấy cô gái từ phía mấy cành cây.
"Ta biết là hỏi các ngươi luôn luôn là một đáp án như thế."
Thực vật đơn thuần lại ngu ngốc, cho dù con người tổn thương các ngươi như vậy, lại vẫn luôn sẵn sàng cứu bọn họ.
Ta cũng đã từng ngu ngốc, nhưng bây giờ thì sẽ không!
Ivy mang cô gái về nhà, dùng sức mạnh của thực vật chữa trị vết thương khủng khiếp của cô.
"Ừm? Thuốc nổ? Cái thứ sắt vụn đó là một quả tên lửa sao?" Ivy nhíu mày chữa trị, một bên lấy khăn lau sạch cho cô gái.
"Hả? Đây là..."
Một khuôn mặt quen thuộc khiến cho Ivy ngẩn ngơ, những kí ức cô không muốn nhớ lại nhất nhanh chóng tràn về.
-Ah! Thả tôi ra! Batman!!!! Ta sẽ giết ngươi!!!
-Cô ta đã không còn là nhân loại nữa rồi, muốn nghiên cứu thứ gì thì nghiên cứu đi, đừng để chết là được!
-Tiến sĩ Harleen, đây là Poison Ivy, một tội phạm được Batman bắt vào đây.
"Harleen...!Quinzel?" Ivy lẩm bẩm nhớ lại.
Sau đó cô tức giận vứt khăn lau trên tay xuống, mái tóc bởi vì phẫn nộ mà khẽ tung bay.
"Bác sĩ của Arkham ư? Đáng chết!Hoá ra mình đã cứu cô ta, biết vậy đã để cô ta chết ở cái đống sắt vụn kia!" Ivy tức giận nói, sau đó trên tay hội tụ một luồng khí xanh mướt, từ từ lại gần Harley.
"Đây là..."
Ivy dừng lại, thủ tiêu quả cầu trên tay, mặt lạnh nhìn Harley vừa ngơ ngác tỉnh dậy.
"Đây là đâu? Cô là ai?" Harley yếu ớt nhìn Ivy hỏi.
Cô gái trước mặt có làn da và đôi mắt màu xanh lục, cùng với mái tóc đỏ rực tựa ngọn lửa.
Khoan đã, hình như cô đã từng thấy cô ta ở đâu đó...
"Tiến sĩ Harleen Quinzel, chắc chắn không còn nhớ tới tôi nữa rồi!" Ivy bật cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng tựa như dao găm nhìn chằm chằm Harley.
"Harleen Quinzel? Một cái tên đã lâu rồi tôi mới được nghe lại..." Harley cười thảm đạm, nhìn Ivy, cô hỏi: