Cá Basa
Một thời gian sau đó đã có người hỏi Hạ Tiểu Hi: "Nếu như thời gian có thể quay lại, cô sẽ làm gì vào ngày đó?"
Cô đã trả lời như thế nào? À, Hạ Tiểu Hi nói rằng: "Tôi sẽ giết sạch bọn người sống sót đó đi."
Bởi vì cứu rồi, cũng như không cứu.
"Ah!!!!!!!!!!!" Một người phụ nữ hét lên, cơ thể bị một người đàn ông nắm chặt, hung hăng cắn thẳng vào cổ, máu tươi bật ra mặt đất đen.
"Cứu tôi! Cứu tôi!"
Sau đó rất nhiều người đang bình thường thay đổi thành tang thi, cắn cổ người xung quanh, khung cảnh hỗn loạn, máu tươi và thịt nát vẩy ra đầy đất, đoàn người bị chia năm xẻ bảy.
"Tất cả những người chưa bị thương ngay lập tức di chuyển ra phía sau chúng tôi!" Một viên cảnh sát nam hét lết, nã súng bắn chết một tên tang thi, kịp cứu ra một người phụ nữ.
"Hộc hộc...!ah...!cảm ơn anh..." Cô ta sợ hết hồn, run lẩy bẩy núp về phía sau hắn.
"Cậu cảnh sát, cảm ơn cậu nhiều lắm!"
"không có gì!" Hắn gật đầu, còn đang định tiếp tục cứu thêm một vài người khác đang giãy dụa, lại đột nhiên cảm thấy cần cổ đau nhói, mắt mờ đi, có chất lỏng ấm nóng bắn lên mắt.
"Ah..." Hắn không dám nhìn về phía sau, thế nhưng cơ thể đã nhanh hơn não, nhìn thấy người phụ nữ hắn vừa cứu bây giờ đã đồng tử dựng thẳng đứng, trên mặt đầy gân xanh rợn người, nở nụ cười gặm c ắn cổ hắn, hàm răng trắng nõn được nhuộm màu đỏ yêu diễm.
"Khặc khặc khặc..." Tang thi nữ cười man rợn, tiếp tục cắn xé người vừa cứu cô ta.
Không, cũng không hẳn, bây giờ nó không phải con người nữa rồi.
Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hạ Tiểu Hi không kịp cứu người cảnh sát trẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đồng nghiệp nãy còn sống sờ sờ bây giờ đang bị tang thi móc thịt ra nhai nuốt.
"Đi!"
Trong lúc Hạ Tiểu Hi còn đang ngẩn ngơ, Từ Trường Thiên đã nhanh chóng tống cô lên xe cảnh sát, đậu đậu ngay lập tức theo lệnh phóng đi.
"Chết tiệt! Tiểu Lục!" Viên cảnh sát nam còn lại tức giận đấm lên thành ghế, vành mắt đỏ lên.
"Đừng nghĩ nữa, cái thế đạo mạt thế này, người chết rất nhiều.
Tương lai có thể đến lượt tôi cùng cậu cũng không chừng." Đậu đậu nhìn ghế phó lái bên cạnh mình cười, trong nụ cười đầy chua sót và đau khổ.
Hạ Tiểu Hi thở dài trong lòng, không thể đoàn tụ cùng gia đình trong mạt thế, âu cũng là một chuyện đau đớn với đậu đậu.
Đột ngột hơi lạnh từ bên cạnh truyền tới khiến cho Hạ Tiểu Hi chú ý nhìn sang.
Ôi trời, cô vậy mà ngồi bên cạnh Từ Trường Thiên tên bi3n thái này?
"Sếp à, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Hạ Tiểu Hi giả vờ không nhận áp thấp lạnh từ hắn, mặt dày hỏi.
Từ Trường Thiên nhẹ nhàng vuốt cái cằm nhẵn nhụi, sau đó búng tay một cái nhếchmiệng nửa cười nửa không nhìn Hạ Tiểu Hi: "Tôi nhớ không nhầm thì nơi này gần phòng trọ của cảnh sát Hạ, không bằng chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút rồi bàn đối sách sau?"
Đó là phòng tôi, không phải trại tị nạn!
"Được rồi sếp." Hạ Tiểu Hi cười gượng, nhân lúc Từ Trường Thiên quay mặt đi hung hăng lườm hắn một cái.
Tên khốn nạn này còn định cướp đống lương thực cô định cất giấu, thật là âm hiểm!
"Ha ha...!hai người thật là,,," Đậu đậu bật cười.
Đột nhiên Từ Trường Thiên cau mày, rút súng ra từ trên hông nhắm thẳng về phía ghế lái, thế nhưng đậu đậu lái xê đâm vào một vật cản khiến cho mọi người ngã trái ngã phải,