Cá Basa
Ta bị nuôi nhốt như một con chuột bạch trong lồ ng kính, mọi hoạt động đều dựa vào một tay La Vi Vũ chăm sóc, dần dần giống như ta đã quên chính mình là ai.
Hàng ngày La Vi Vũ đều mang về một người xấu số, ta từ sợ hãi tới chết lặng nhìn hắn dùng đủ mọi loại phương pháp tra tấn người ta đến chết.
Ta thiết nghĩ có lẽ sau này dù cho gặp phải thể loại bi3n thái nào ta cũng sẽ chai mặt chẳng sợ hãi nổi nữa.
Sau này ta mới biết suy nghĩ như vậy ngây thơ đến chừng nào.
Không có bi3n thái nhất, chỉ có càng bi3n thái hơn...
La Vi Vũ hình như rất thích nhìn thấy ta sợ hãi nép vào lòng hắn, vậy nên ta cũng rất thuận theo, dối lòng mà thương xuyên run lẩy bẩy, dùng ánh mắt như cún con đòi hắn yêu thương.
Ít ra lúc này ta nhận ra hắn vẫn chưa muốn giết ta.
Đối phó với những tên b3nh hoạn thế này tốt nhất đừng dùng bạo lực, cũng bớt tỏ ra mình thông minh mà thách thức trị số thông minh của bọn hắn, bọn hắn càng là người bi3n thái thì lại càng có chỉ số thông minh và đầu óc vượt người thường, thách thức những kẻ sát nhân thiên tài? Nhà ngươi không muốn sống nữa đi?
Cố gắng đọc hiểu suy nghĩ của những tên điên này, cố gắng thuận theo, để bọn họ cảm thấy thoả mãn, tốt nhất là quên bẵng chuyện giết ngươi đi, cầu mong bọn họ sẽ không nhớ ra ngươi ha ha...
La Vi Vũ ngoại trừ thích trêu đùa nữ thích, thích mổ bụng mổ ngực người ta moi móc nội tạng, hắn còn có một sở thích vô cùng không ăn nhập khác, đó là khiêu vũ.
Hắn sau khi giết người, dọn dẹp xong cái đống máu thịt kia liền lôi ta ra khỏi lồ ng kính, mở ra một bản nhạc du dương, nắm tay ta khiêu vũ vòng quanh căn phòng.
Ta lúc đầu còn bị máu tươi tanh nồng trên người hắn cùng đống thịt nát ở góc phòng kia doạ cho nhũn cả chân, bị La Vi Vũ ôm vào lòng tự biến tự diễn, thoả sức cười nhạo ta "Đồ nhát gan."
Sau dần quen thuộc, ta đã có thể cùng hắn nhảy một điệu nhạc của Mô da, sau đó bình tĩnh cùng La Vi Vũ dọn dẹp đống thịt nát.
Những kẻ sát nhân bi3n thái này luôn thực hiện những vụ án một cách vô cùng hoàn mỹ, không hề có một chút sơ hở nào, cảnh sát tựa như là hoàn toàn bất lực, nhìn từng người từng người một mất tích.
Còn ta, từ khi đến nơi này ta bị sụt mất 5 ký, sau đó béo lên lại thêm chục ký, ăn ngon ngủ yên, tắm giặt có người lo, mặc quần áo đẹp, chỉ là phải nằm ngủ trong lồ ng kính.
La Vi Vũ dường như càng lúc càng hài lòng với biểu hiện của ta, vài ngày sau đã chuyển ta tới phòng ngủ của hắn, ngày ngày ôm ta ngủ.
Ta dường như đã vô cùng tự do, đó là nếu cái xích chân kia không treo trên cổ chân ta.
Thế nhưng ta không nhớ đã bao lâu rồi ta chưa nhìn thấy ánh mặt trời nữa, La Vi Vũ thường ôm ta mà than thở nói: "Em có biết bây giờ em đẹp đẽ đến mức nào không, mong manh dễ vỡ đến nỗi tựa như một con rối mỹ lệ bằng pha lê, chạm nhẹ một cái sẽ tan vỡ ra thành từng mảnh vậy..."
Ha hả cảm ơn vì đã khen ngợi, thế rốt cuộc anh có định bóp ch3t tôi hay không???
Tóc của ta đã dài ra như chục cen ti mét, làn da không được nhìn thấy ánh mặt trời đã tái nhợt một cách vô cùng yếu ớt, khiến cho La Vi Vũ đôi lúc không nhịn được luôn muốn vuốt v e cần cổ ta, gân xanh khẽ nổi lên trên trán, lại thuỷ chung luôn tìm cách kiềm chế lại.
Ta biết là cảm xúc của hắn đối với ta càng lúc càng lớn, song song với đó là ý muốn xé xác ta càng lúc càng mạnh.
Đôi khi La Vi Vũ mất kiềm chế, nhốt ta ở trong phòng ngủ, còn hắn cùng với cô gái tội nghiệp kia ở trong căn phòng ấy, mùi máu tanh đến mức ta có thể dễ dàng ngửi được.
Sau đó La Vi Vũ toàn thân là máu bước vào ôm lấy ta mà run run.
Ta đã hiểu ra, đây là kết cục duy nhất cho những kẻ yêu ta, bọn hắn yêu ta, nhưng càng yêu lại sẽ càng muốn hoàn toàn chiếm hữu ta, nuốt chửng ta vào bụng, hoặc đem ta chưng cất vào lồ ng kính như một con búp bê để ngày ngày chiêm ngưỡng.
Đây là cách mà bọn hắn yêu, huỷ diệt ta, cũng đồng thời huỷ diệt bọn hắn.
Đầu óc ta lại mơ hồ nhớ về Hạ Tử Lăng, hắn dường như đã yêu ta rất lâu rất lâu, kiềm chế đến mức mà ta dường như chưa bao giờ cảm nhận được một chút kì lạ nào từ tình yêu của hắn.
Có lẽ hắn đã yêu ta đến mức cả hắn cũng không thể ngờ đi.
Mà ta lại ngây thơ trong thứ tình yêu màu đen được nguỵ trang thành màu hồng phấn kia, để rồi huỷ diệt hắn, huỷ diệt chính bản thân mình.
Lần này nhất định, ta sẽ tìm được cách giải quyết!
Ta ôm lấy La Vi Vũ thì thầm với hắn.
"Nếu đau đớn chịu đựng như vậy, vậy thì, giết em đi!"
Ta cảm nhận được cơ thể của La Vi Vũ run lên, hắn tựa như một đứa trẻ ngơ ngác nhìn ta, ánh mắt dường như muốn tan vỡ thành từng mảnh.
"Không.
Không bao giờ." La Vi Vũ ôm chặt ta vào lòng.
"Mơ tưởng chạy khỏi tay tôi! Kể cả chết cũng không được!"
"Thế nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ gi3t chết tôi." Ta nói ra một sự thật mà hắn luôn muốn che dấu.
"Nếu đã như vậy thì việc gì anh phải dằn vặt bản thân cơ chứ, gi3t chết tôi đi, tôi biến mất, anh sẽ trở lại là anh, một La Vi Vũ không có điểm yếu, không sợ hãi mất đi thứ gì." Ta vuốt v e gương mặt sững sờ của hắn.
"Cũng sẽ, không bao giờ còn để lộ gương mặt yếu đuối đến mức