Lần này trở lại thỏ con, Tạ Mân phát hiện hình như Tùy Ngưỡng có gì đó khác lạ. Nhưng Tùy Ngưỡng cư xử rất tự nhiên, Tạ Mân chỉ có thể âm thầm để ý nhiều hơn, không hỏi nhiều.
Hôm sau thức dậy, hắn thấy hơi lo lắng, Tùy Ngưỡng hỏi hắn có muốn đi xem công ty mới của mình không, Tạ Mân đồng ý, Tùy Ngưỡng bèn đút hắn vào túi áo rồi ra ngoài.
Trong mấy hôm ôm bệnh làm việc trước đó, Tạ Mân từng nghe tin công ty Cổ phần Nam Viên mua lại một doanh nghiệp chế tạo thang máy ở Dư Hải. Công ty của Tạ Mân làm về bất động sản là chính, khác ngành với Tùy Ngưỡng nên hắn cũng không biết nhiều.
Sau khi lên xe, Tùy Ngưỡng bỏ Tạ Mân ra đặt lên tay. Tạ Mân ngẩng đầu nhìn bóng dáng những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, vất vả nhận biết đường đến công ty mới của Tùy Ngưỡng.
Khu nhà máy của doanh nghiệp được xây trên mảnh đất đấu giá hơn mười năm trước, nằm ở ngoại ô, diện tích rất rộng, cây cối um tùm, hai ngọn tháp thử thang máy sừng sững dưới chân núi.
Tạ Mân không hay đến khu vực này song lại thấy hơi quen, một lát sau, hắn mới nhớ ra hình như tòa nhà xây dở mà bố Tùy Ngưỡng nhảy cũng ở ngay gần đây.
Giờ đang là mùa đông, cây cối trong nhà máy chỉ còn lại cành khô, Tạ Mân nằm trong tay Tùy Ngưỡng, trước lúc bị đút vào túi, hắn đã nghĩ nếu là mùa hè chắc nơi này xanh mát lắm, là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi lánh đời.
Tùy Ngưỡng gặp thư ký và quản lý công ty, vào xưởng sản xuất tham quan một vòng, sau đó đến văn phòng làm việc.
Có lẽ vì mới mua lại công ty nên nhân viên ra vào phòng Tùy Ngưỡng đông vô cùng, gần như chẳng nhàn rỗi phút nào, nhưng anh vẫn lấy Tạ Mân ra khỏi túi, còn bày cạnh máy tính. Tạ Mân rất nhỏ, không mấy ai chú ý đến hắn, thỉnh thoảng có một, hai người nhìn Tạ Mân thì cũng rời mắt ngay.
Đến chiều, Tùy Ngưỡng dặn thư ký trước rồi đóng cửa, gọi điện cho đại sư.
Anh đặt Tạ Mân ở nơi có thể nhìn thấy màn hình rồi mới gọi. Đại sư Dịch mặc đồ đạo sĩ xuất hiện trong màn hình, vuốt râu cười: “Chào anh Tùy”.
Theo yêu cầu của Tạ Mân, Tùy Ngưỡng thuật lại tình hình của Tạ Mân nửa thật nửa giả. Anh nói với đại sư là người bạn của anh mãi mới quay về cơ thể được, nhưng sau đó lại gặp chuyện không may, từ khi rửa ruột đến giờ chưa tỉnh lại. Nhưng công ty của bạn anh lại có việc gấp không thể không có cậu ấy, nên anh muốn hỏi đại sư có cách nào ép hồn cậu ấy về lại cơ thể không.
Giọng điệu của Tùy Ngưỡng vừa đơn giản vừa nghiêm túc, nhưng Tạ Mân nghe sao cũng thấy hơi khó tin, dù gì trước khi làm thỏ đồ chơi Tạ Mân vẫn luôn theo chủ nghĩa vô thần, không nói đến chuyện mê tín bao giờ.
Đại sư nghe xong thì suy nghĩ một hồi, nói với Tùy Ngưỡng: “Cách thì có, nhưng vụ này hơi phức tạp, bần đạo phải chuẩn bị trước”.
“Anh Tùy là khách VIP của bần đạo, nếu tối nay kịp chuẩn bị đầy đủ bần đạo sẽ làm phép khẩn cấp luôn, sáng mai là bạn của anh tỉnh lại được rồi,” ông ta nói: “Nhưng nếu cậu ấy nghịch pháp để về thân thể, chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn không nhẹ…” Đại sư thở dài.
Nghe hai chữ “nghịch pháp”, Tạ Mân bỗng hơi dao động. Tùy Ngưỡng thì như đang im lặng suy nghĩ gì đó.
Đại sư còn phải chuẩn bị làm phép nên sau khi báo giá xong, ông ta cúp máy luôn.
Tùy Ngưỡng cầm điện thoại, trông như đang chuyển tiền làm phép cho đại sư, Tạ Mân nói chen vào: “Tôi sẽ trả tiền cho cậu sau”.
“Không cần,” Tùy Ngưỡng ấn lên chân sau của Tạ Mân, nhìn hắn mấy giây, nói: “Liệu cậu có khó chịu hơn khi tai nạn xe không?”.
“Không đến nỗi vậy chứ?” Tạ Mân đoán: “Không phải chỉ rửa dạ dày thôi à?” Hắn nhớ lại: “Lúc tai nạn mới tỉnh tôi còn không cử động được cơ”.
Hắn quan sát vẻ mặt của Tùy Ngưỡng, nói: “Nhưng hồi nãy đại sư có nói đến ‘nghịch pháp’, không biết ý ông ấy là gì. Tôi không nói được nên không hỏi, cậu có hiểu không?”.
Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân như thể đang suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi không biết”.
Biểu cảm của anh kín kẽ vô cùng, Tạ Mân hoàn toàn không nhìn ra anh có biết chuyện gì hay không, đành phải dằn lại sự thắc mắc.
Sự nghiệp chính của Tùy Ngưỡng vẫn ở Viên Cảng, có lẽ vì muốn giải quyết chuyện ở công ty mới nhanh nhất có thể mà anh ở lại công ty đến tận tối muộn. Đêm về, Dư Hải nổi gió, Tạ Mân ngồi cạnh cửa sổ nhìn gió thổi lay cây cối trên núi, dậy lên từng làn sóng đen giữa không trong.
Thật ra kỳ nghỉ đông năm ba khi hắn về nhà, bố hắn say rượu về muộn, mắng nhiếc hắn, hắn cũng từng bắt xe tới gần đây.
Hôm đó ngọn núi này cũng gần giống hôm nay.
Khi ấy Tạ Mân đã không còn nghĩ đến Tùy Ngưỡng nhiều nữa, hắn cố gắng bước vào cuộc sống mới, chọn rất nhiều môn học, làm quen rất nhiều bạn bè, lấp đầy thời gian và không gian quanh mình.
Chỉ khi đêm về đứng trên bãi đất rậm rạp cỏ dại ở khu nhà xây dở Tùy Ngưỡng từng hôn hắn, hắn mới mơ màng nghĩ nếu mình quay lại năm mười tám, mình có nên mua bánh đến đây tìm Tùy Ngưỡng không.
Tạ Mân không muốn về nhà, lại đi loanh quanh khu ngoại ô hoang vắng, cảm giác vừa bực dọc vừa bất lực.
Tùy Ngưỡng và hắn đã xa nhau bảy, tám trăm ngày rồi. Cuộc sống của hắn rất đa dạng, vừa ngăn mình nhớ đến Tùy Ngưỡng, vừa âm thầm tìm kiếm bóng dáng Tùy Ngưỡng trên mỗi một người, đến những nơi có kỷ niệm của hai người mỗi lúc thấy buồn.
Hai mươi mốt tuổi, giữa bóng tối, Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng như câu thần chú, như lời nguyền bám theo Tạ Mân suốt cuộc đời, như câu đố chưa có lời giải, như một sự cứu rỗi giả dối, một tín đồ và một kẻ lừa đảo đặt tình cảm xuống tận cùng trong sinh mệnh.
May thay giờ đã khác, bây giờ Tạ Mân đã trưởng thành hơn trước nhiều rồi.
Cuối cùng Tùy Ngưỡng cũng làm việc xong, anh ngửa tay lên đặt trước mặt Tạ Mân.
“Làm gì đấy?” Tạ Mân hỏi.
“Đợi cậu nhảy lên,” Tùy Ngưỡng cười, nói: “Kiểm tra độ tin tưởng của thú cưng”.
Tạ Mân bị ép phải làm quen với những lời nói nhảm của Tùy Ngưỡng, hắn đá nhẹ vào tay anh, nhưng Tùy Ngưỡng vẫn để yên tay ở đó. Tạ Mân không trẻ con tới vậy, không kèn cựa với anh cho phí thời gian, bèn nhảy mấy lần lên tay Tùy Ngưỡng.
“Tối không có ai hết,” Tùy Ngưỡng nói: “Không nhét cậu vào túi áo
nữa”.
Anh đã bảo trợ lý về trước, bảo tài xế để xe lại.
Đặt Tạ Mân lên ghế phó lái, Tùy Ngưỡng bắt đầu lái xe.
Ngoại thành về đêm yên tĩnh vô cùng, Tạ Mân nhìn thấy rất nhiều sao, họ lái xe từ lối nhỏ trong khu nhà máy ra đường lớn, Tùy Ngưỡng bỗng nói: “Sáng mai tôi đến thăm cậu”.
Tạ Mân đáp “Ừ”, Tùy Ngưỡng bỗng dừng lại vài giây, nói: “Tạ Mân, tôi đang nghĩ, hay là sau khi tỉnh lại cậu ở với tôi một thời gian đã”.
“Gì cơ?” Tạ Mân nghiêng đầu nhìn anh.
Trong mắt Tạ Mân, Tùy Ngưỡng là một người khổng lồ cao lớn, cả cần gạt trong ô tô cũng như một cột cờ có cái đầu tròn.
Tạ Mân chỉ nhìn được cằm và bàn tay đặt trên vô lăng của Tùy Ngưỡng. Hắn thấy những đường gân xanh trên mu bàn tay Tùy Ngưỡng, cảm giác Tùy Ngưỡng nắm vô lăng chặt hơn những người khác.
“Tôi thấy cậu ở thế kia không an toàn,” Tùy Ngưỡng bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ cậu yên tâm lắm à?”.
“Cũng không hẳn,” Tạ Mân nói thật: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy”.
“Nhưng hình như cũng không cần phải ở cùng cậu, phiền cậu lắm,” Tạ Mân nói: “Tôi có thể ở với Tiểu Trì”.
“Ở chung với người không có liên quan gì về lợi ích thì hơn, tôi không thấy phiền lắm.” Tùy Ngưỡng: “Ít nhất là cậu có thể tin tôi được, đúng không?”.
“Tôi không yên tâm để cậu ở một mình lắm.” Anh không nhìn Tạ Mân, tự giải thích phần mình.
Tạ Mân có thể nói “Có gì không yên tâm đâu”, nhưng dạo gần đây đúng là hắn gặp không ít chuyện, không có cơ sở để nói vậy.
“Tôi thấy hơi phiền cậu.” Tạ Mân vẫn từ chối khéo.
Tùy Ngưỡng lập tức trả lời: “Không đâu”.
“Tại sao?” Tạ Mân biết rõ câu hỏi này rất dễ khiến đôi bên cùng lúng túng, nhưng hắn vẫn hỏi.
“Tôi không được lo cho cậu à?” Tùy Ngưỡng nói.
Bây giờ Tạ Mân cũng có thể đón nhận ý tốt của Tùy Ngưỡng. Đúng là Tùy Ngưỡng rất tốt với hắn, còn có sự dịu dàng không hề mờ ám, Tạ Mân cảm giác có lẽ mình đoán được nguyên nhân Tùy Ngưỡng săn sóc mình như thế. Có lẽ vì anh thương nhớ tình xưa, vì phép lịch sự xã giao cùng tinh thần trách nhiệm với bạn trai cũ không hề cần thiết gì đó, hắn không cần phải hỏi rõ.
Nhưng Tạ Mân bướng bỉnh, xấu tính, hắn biết tật bới đến tận gốc của mình không tốt, mọi khi cũng sửa rồi, nhưng hôm nay hắn lại trở về là Tạ Mân của ngày trước, không nể nang ai, EQ cực thấp.
Hắn thốt ra gần như chẳng suy nghĩ: “Cậu muốn bồi thường tôi à?”.
Tùy Ngưỡng nói: “Tôi không biết”.
“Nếu là bồi thường thì tôi không cần đâu,” Tạ Mân không nhìn anh, hai chân trước đẩy đai an toàn, chiếc đai màu đen hơi nhúc nhích, “Tôi đã hai mươi chín rồi, có thể tự chăm sóc mình, không phải trẻ con nữa”.
“Vậy thì không phải bồi thường,” thấy hắn từ chối thẳng thừng, Tùy Ngưỡng cũng không thể hiện cảm xúc gì, chỉ khẽ nói: “Tôi bảo là vì tôi không yên tâm rồi, cậu có vừa lòng đâu”.
Bầu không khí kỳ lạ, nhưng không đến nỗi như Tạ Mân tưởng tượng.
Hơn một tháng vừa qua Tạ Mân ở bên Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng trong ký ức và hiện tại hòa vào với nhau, làm hắn thường xuyên có cảm giác thời gian và không gian xáo trộn.
Tùy Ngưỡng có chỗ giống với trước kia, cũng có chỗ khác. Tính cách, ngoại hình và giọng nói khiến Tạ Mân cảm thấy thân quen, nhưng cách họ ở cùng nhau lại thay đổi phần nào. Tùy Ngưỡng giữ khoảng cách với hắn, bớt những mập mờ, thêm những quan tâm có chừng mực, dù gì quan hệ cũng khác rồi.
“Cậu có thể ở tạm với tôi đến khi cảnh sát có kết quả điều tra.” Tùy Ngưỡng hỏi tiếp, như thể không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ: “Được không?”.
“Nhưng không phải cậu ở Viên Cảng à?” Tạ Mân vẫn chưa đồng ý, nhưng nghe giọng đã lung lay hơn rồi, bởi Tùy Ngưỡng thật sự rất chân thành.
“Tôi có thể ở lại Dư Hải thường xuyên, đưa bảo vệ và giúp việc của tôi ở Viên Cảng qua cho cậu dùng.” Như thể Tùy Ngưỡng đã suy nghĩ tất cả rồi, anh đáp rất nhanh.
Tạ Mân lại muốn nói “Vậy thì phiền quá”, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tùy Ngưỡng đã bổ sung: “Không phiền đâu, cậu không cần lo mấy chuyện này”.
Kể cũng lạ, mười năm nay Tạ Mân đã gặp rất nhiều người, có những người bạn từng thân một thời, đến giờ vẫn còn liên lạc, cũng có những đối tác tỏ ra thiện chí, khen hắn luôn miệng. Nhưng không một ai có thể khiến hắn có cảm giác an toàn mà không cần đề phòng như Tùy Ngưỡng.
Dù là lúc họ chia tay, Tùy Ngưỡng cũng mua thuốc cho hắn, xử lý vết thương trên đầu gối giúp hắn, mua nước có ga cho hắn, giục hắn về nhà. Như thể dù đã xa nhau từ lâu, Tùy Ngưỡng đá hắn rồi, hắn cũng từng hận Tùy Ngưỡng như diễn viên chính trong phim hận kẻ thù, nhưng bây giờ hắn vẫn có thể tìm thấy vùng an toàn cho mình xung quanh Tùy Ngưỡng, bởi Tùy Ngưỡng vẫn bao dung, quan tâm và săn sóc cho hắn như ngày nào.
Tạ Mân đang mải nghĩ, Tùy Ngưỡng bỗng thò tay sang túm tai hắn, nói: “Không nói thì coi như cậu đồng ý nhé.” Tạ Mân bèn không nói nữa, để Tùy Ngưỡng tự hiểu rằng hắn đã đồng ý.