Editor: Phộn
Beta: JJiang
*******
Từ khi trở thành quân nhân dự bị, Lâm Hân luôn có một niềm tin là không khuất phục, không lùi bước.
Cho dù đang ở trong nghịch cảnh, vẫn kiên trì được dáng vẻ của một quân nhân, sẽ chiến đấu cho đến giây phút của sinh mệnh.
Cho nên, khi biết mình đang ở Ám Tinh, sắp trở thành hàng hóa bị bán đấu giá, Lâm Hân đầu tiên không phải là sợ hãi, mà là cố gắng tìm cơ hội để thoát thân.
Miễn là có hy vọng, được ăn cả ngã về không!
Thân thể của cậu đã được huấn luyện để chống lại hơn mười loại thuốc cấm, lúc mới tỉnh lại, quả thật cả tứ chi đều vô lực, kế đó có bổ sung nước cùng dịch dưỡng, khôi phục được một chút tri giác.
Lợi dụng lợi thế đã có để tạo ra tình huống giả lừa gạt kẻ thù, là bài học bắt buộc của quân dự bị, thành tích của Lâm Hân là A+, vì vậy bộ dạng giả chết này, cậu rất quen thuộc.
Quả nhiên, đối phương bị lừa.
Ràng buộc trên cổ gỡ bỏ, tinh thần lực được phóng thích, trong nháy mắt Lâm Hân đã chế ngự được kẻ xấu.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"A—"
Cổ họng bị siết chặt, ngự tỷ nghẹt thở, càng dãy dụa càng khó thở, nỗi sợ cái chết bủa vây trong lòng. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cô ta thân kinh bách chiến, thế mà bị sắc đẹp mê hoặc, nhất thời mềm lòng, bị cắn ngược lại.
Đầu Lâm Hân đầy mồ hôi, thân thể còn rất suy yếu, hành động này cơ hồ là dùng hết toàn bộ sức lực của cậu, dự vào một sự quyết tâm nào đó, gắt gao căng chặt dây xích.
"Khụ...hỗn tiểu...tử..." Ngự tỷ sắc mặt xanh tím luân chuyển, hai chân đạp loạn, ý đồ muốn đá vào sau lưng thiếu niên, "Giết tao... mày cũng không thoát nổi... Ám Tinh!"
Lâm Hân vẻ mặt lạnh như băng, không động đậy: "Nơi này không phải Ám Tinh."
Ám Tinh và Địa Cầu cách hai tinh hệ, cho dù đi bằng thuyền vũ trụ nhanh nhất cũng phải mất một tháng. Bọn chúng làm sao có thể chuyển cậu đến Ám Tinh trong mười ngày ngắn ngủi?
Ngự tỷ thè lưỡi ra, hai mắt trắng dã, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, khí lực dãy dụa ngày càng yếu đi, nghe được lời thiếu niên nói, cô ta đứt quãng trả lời: "Bớt... ngây thơ...đây chính là...Ám Tinh...haha...bọn tao có...trùng động...chuyên dụng, 10 ngày....dư sức...thằng nhóc khốn nạn... buông ra..."
Trùng động?
Buôn lậu và tinh tặc có trùng động chuyên dụng mà bốn quốc gia lại không biết?
Khó trách bọn chúng lại gan lớn như thế!
Ánh mắt Lâm Hân lạnh lẽo, gia tăng khí lực.
Ngự tỷ mặt như tro tàn, hối hận không kịp.
Nếu như cho cô ta một cơ hội khác, tuyệt đối sẽ không quản sống chết của thằng nhóc hỗn láo này, càng sẽ không vì mỹ nhân mà mất đi cảnh giác.
Đang lúc chuẩn bị nhận mệnh, đột nhiên cô ta cảm thấy khí lực trên tay thiếu niên nhỏ đi, mũi hít vào một hơi sâu.
Dây xích siết cổ đang run rẩy?
Trên mặt cô ta lộ vẻ sung sướng, bắt lấy cơ hội này, dùng sức dãy dụa, thiếu niên sau lưng giống như bột mềm ngã xuống.
"Khụ khụ--" Một lần nữa hít thở không khí trong lành, ngự tỷ lộ ra biểu tình còn sống sót sau đại nạn, cô ta tránh xa giường, tựa vào ghế, hung ác trừng mắt nhìn thiếu niên cuộn mình trên giường.
Nếu như thằng nhóc này không phải là vật phẩm quý giá, cô ta đã sớm đạp một cước vào nó.
Đúng là xui như chó, tí thì bị lật thuyền trong mương, nếu như bị những người khác biết, không phải sẽ bị cười thúi đầu luôn sao?
Bình tĩnh lại, ngự tỷ sờ sờ cổ đau đớn, cẩn thận tới gần giường.
"Ha, dựa vào bộ dáng này của mày, còn muốn chạy trốn, nằm mơ!" Cô ta khoanh tay lên, lạnh lùng châm chọc.
Thiếu niên hô hấp dồn dập, gương mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi ướt đẫm, váy lụa mỏng trong suốt, dính vào cơ thể, cơ thể trắng nõn, đường cong như ẩn như hiện.
Ngự tỷ bịt mũi lại.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Nếu cô ta là một Alpha, sợ là đã nhào lên luôn rồi.
Lắc lắc đầu, cô ta nhấc chân đá lên mép giường: "Đừng có giả chết! Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông hết, ok?!"
Thiếu niên đối với lời nói của cô ta dường như không nghe thấy, một tiếng ngâm dụ người vang lên.
Ngự tỷ ngẩn ra.
"Phanh—" Cửa phòng bị thô lỗ đẩy ra, râu ria đeo mặt nạ đi vào, rỉa mép quát: "Xảy ra chuyện gì? Thằng nhóc đang phá.t tình?"
Tin tức tố hoa lan thơm ngát tràn ra từ trong phòng, bay ra khắp nơi.
"Hả? P.hát tình?" Ngự tỷ trợn tròn mắt.
Vậy là tình hình hiện tại của thằng nhóc này là thật, không phải giả vờ!
Bởi vì, kì ph.át tình?
**********
Trong phòng đấu giá xa hoa, ba nam nhân đeo mặt nạ mỗi người một phương ngồi xuống, tao nhã uống trà, thưởng thức nhìn hình chiếu 3D ở buổi đấu giá, đem các biểu tình của toàn bộ quyền quý của tinh tế thu vào mắt.
"Sắp tới lúc rồi, vở kịch hay bắt đầu sớm thôi." Nam thanh niên Alpha đeo mặt nạ hồ ly hào hứng nói.
"Còn phải cám ơn Hoàng tiên sinh đây, đã đem đến một vưu vật độc nhất vô nhị." Thanh niên ngồi giữa mặc áo choàng đen, mặt nạ hí khúc che khuất mặt.
"Làm gì có, Đại đương gia khách khí rồi." Hoàng tiên sinh đeo mặt nạ tuyệt đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên. Là một người trung gian, chỉ mất 4 triệu tinh tệ để rồi thu 150 triệu tinh tệ, kiếm được tiền rất hạnh phúc.
Mặt nạ hồ ly hét lên: "Rõ ràng lúc đầu nói chỉ lấy 70 triệu, mới có vài ngày lại tăng gấp đôi!"
Hoàng tiên sinh nắm lấy hai tay, thở dài nói: "Để bắt được con mồi, tôi đã mất hai người."
"Thật hay giả?" Mặt nạ hồ ly nghi ngờ. "Vật phẩm" gã ta nhìn qua, nằm trong khoang dinh dưỡng nhu thuận đáng yêu, giống như mỹ nhân ngủ trong rừng, khiến người ta thương xót, một chút cũng không nhìn ra cậu đáng sợ bao nhiêu.
Hoàng tiên sinh nói: "Nhị đương gia nếu không tin, tôi gửi anh một video." Gã chạm vào thiết bị nhận dạng, ngay sau đó mặt nạ hồ ly nhận được tin nhắn.
"Không bằng phóng to lên để xem cùng nhau." Đại đương gia đề nghị.
"Được, đại ca." Mặt nạ hồ ly thao tác một hồi, trên không trung bật ra một màn hình ảo 20 tấc.
Trong ngõ nhỏ hẹp, thiếu niên mảnh khảnh đội mũ bóng chày lạnh như băng giá, một chút cũng không sợ hãi, trong chớp mắt hạ gục hai Alpha, sát chiêu tuyệt hảo, sạch sẽ lưu loát.
"Ách... sức chiến đấu này... thật kinh khủng!" Mặt nạ hồ ly líu lưỡi. Khó trách Hoàng tiên sinh muốn tăng giá, nếu không có tay súng bắn tỉa lúc sau, có lẽ Alpha này không khéo đội mồ ở đó rồi.
Ánh mắt Đại đương gia thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên bi trúng thuốc mê ngã trên đất trong màn hình.
Mặt nạ hồ ly thấy hắn ta không nói gì, liền hỏi: "Đại ca, sao thế?"
Hoàng tiên sinh cũng nhìn về phía hắn ta, ngón tay nhẹ nhàng để trên vịn ghế. Vị thủ lĩnh tinh tặc này tâm tư kín đáo, tính tình thất thường, tiếp xúc với hắn phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng về chầu ông bà. Sau hai thập kỉ hợp tác, Hoàng tiên sinh đã tìm hiểu kĩ về tính khí người này. Khi hắn ta nhìn chằm chằm vào