Edit + Beta: Phộn
*****
Xà Ngư là dị thú cấp 2, thuộc loài động vật lưỡng cư, sống theo bầy đàn, công kích yếu nhưng lực bật nhảy rất mạnh, thường đi săn theo bầy, cho dù là động vật trên cạn hay dưới nước cũng không thoát khỏi tay chúng.
Bất quá chất thịt Xà Ngư mềm mại thơm ngon, giá trị dinh dưỡng cao, không có gai cũng không có vẩy, phương pháp nấu ăn đa dạng, rất được mọi người yêu thích, là con cưng của các thực khách khi ở trên bàn.
Ở Lam Tinh và một số hành tinh mà con người có thể sống khác, Xà Ngư hoang dã bị săn bắt quá mức, số lượng giảm mạnh nên chỉ còn Xà Ngư nuôi.
Chính vì vậy mà Lâm Hân nhất thời sơ sẩy, ngồi xổm ở bên hồ rửa mặt bị Xà Ngư hoang dã nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa thành bữa ăn của nó.
Mấy trăm con Xà Ngư dài hai mét xuất hiện ra từ trong nước, toàn bộ đều bị vách phòng ngự tinh thần lực của Lý Diệu ngăn cản, mặt ngoài của lớp phòng ngự còn phủ đầy gai nhọn sắc bén, đến một con đâm chết một con, thi thể từng con Xà Ngư "rào rào" rơi xuống bãi cõ, chất thành núi.
Mười phút sau, Xà Ngư đi săn thất bại, cả một bầy tháo chạy về hồ nước, chỉ chốc lát sau hồ nước lại lặng như tờ.
Lý Diệu thu hồi tinh thần lực, cúi đầu xem bé con trong ngực mình có bị thương hay không, thấy bé con bịt tai phải, giữa ngón tay có máu tràn ra, sắc mặt hắn khẽ biến, "Bị thương rồi? Để ta xem nào."
Lâm Hân còn đang hơi mê mang, lỗ tai chảy máu nhưng không cảm nhận được đau đớn, toàn bộ tâm tư của cậu đang đặt trên hoa tai không gian đã bị mất.
Trong hoa tai không gian có hơn 1 triệu tinh tệ, còn có tất cả gia sản của cậu, dịch dinh dưỡng, quần áo, sách vở, các đồ vật sưu tầm, dụng cụ sinh tồn dã ngoại, cùng với tám ống thuốc ức chế kỳ độ.ng dục!
Cái khác có thể mất, nhưng thuốc ức chế thì nhất định không được mất!
Lỡ như kỳ độn.g dục lại xuất hiện, không có thuốc ức chế thì cậu phải làm thế nào?
Hai lần độn.g dục trước đó vẫn còn làm cậu sợ hãi.
Thiếu niên mím môi, muốn chui khỏi lồng ngực nam nhân, đi tới đống xác của Xà Ngư tìm hoa tai.
"Đừng nhúc nhích!" Lý Diệu đè vai cậu lại, muốn kiểm tra vết thương ở trên tai cậu.
"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Lâm Hân sốt ruột, vừa xoay người, đột nhiên hai tay của nam nhân nâng mặt cậu lên, cậu ngẩn người.
"Vết thương không xử lý kịp thời sẽ dễ bị nhiễm trùng. Đồ vật bị mất thì lát nữa rồi tìm, không cần vội." Lý Diệu cúi đầu cẩn thận kiểm tra tai phải của bé con.
Hoa tai không còn, lỗ tai bị bứt ra tạo thành một cái lỗ rất lớn, nếu như mạnh hơn chút, toàn bộ vành tai có thể bị đứt luôn.
Thần sắc nam nhân lạnh lùng, rũ mí mắt xuống, chăm chú nhìn vết thương vẫn đang chảy máu, bỗng nhiên đến gần, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn.
"A?"
Vành tai bị ngậm, còn bị hút lấy, dọa Lâm Hân sợ ngây người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đại thần...sao đại thần ngậm vành tai của mình.
Thiếu niên kề sát vào ngực nam nhân, ngửi thấy mùi linh sam tươi mát, chân nhũn tới mức sắp không đứng vững.
Lý Diệu dùng sức hút vài cái, quay đầu phun máu đen trong miệng ra, lấy thuốc mỡ khử trùng cầm máu nhẹ nhàng bôi lên vết thương của bé con.
"Răng của Xà Ngư chứa độc tố, nếu không lấy ra kịp thời sẽ chảy ra khắp toàn thân, gây ảo giác nghiêm trọng." Thoa thuốc xong, kiểm tra thêm lần nữa, xác định vết thương đang dần khép lại dưới tác dụng của thuốc đặc trị thì lông mày đang nhíu chặt của nam nhân mới dần giãn ra.
"....À." Lông mi Lâm Hân run rẩy, tự nhiên đỏ mặt.
Lý Diệu buông bé con ra, lấy một chai nước khoáng trong nhẫn không gian ra súc miệng.
Tai nạn vừa rồi, là lỗi của hắn.
Lúc trước tinh thần lực của hắn dồi dào, có thể phóng ra bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, căn bản dị thú không thể tới gần hơn 10m. Hiện giờ tinh thần lực bị tiêu hao chỉ khôi phục một nửa, năng lực cảm nhận giảm xuống một nửa, thẳng cho tới khi Xà Ngư ra khỏi mặt nước tấn công bé con hắn mới phản ứng lại.
Làm quân nhân huấn luyện quanh năm trong rừng dị thú lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Lâm Hân vẫn luôn lo cho cái hoa tai của mình, đại thần vừa buông ra là cậu lập tức đi tới đống thi thể của Xà Ngư, nhặt cành cây khô ở trên mặt đất chọc đông chọc tây.
Huyền Minh bay tới, tò mò hỏi: "Tiểu Phá Quân, cậu muốn chọn một con béo nhất làm bữa tối sao?"
Vừa rồi khi bầy Xà Ngư điên cuồng tấn công tới, quả cầu cơ giáp đã nhanh chân trốn lên cây.
Nó chỉ là một quả cầu cơ giáp nhỏ không đủ năng lượng mà thôi, bị hao tổn nghiêm trọng nên tạm thời không có sức chiến đấu.
Có Nguyên soái ở đây, nó chỉ cần ngồi xổm trên cây làm cameraman là được.
Thấy Tiểu Phá Quân cầm cành cây không ngừng chọt vào xác của Xà Ngư, quả cầu cơ giáp hứng trí bay xuống cành cây.
Lâm Hân chọn ra một con trắng nhất, phóng ra tinh thần lực tìm bông tai, nghe được câu hỏi của cơ giáp, cậu lắc đầu.
"Hoa tai không gian của tôi bị một trong số mấy con này cuỗm mất."
"Hể. vậy sao?" Huyền Minh bay vòng vòng quanh mấy con Xà Ngư, "Chỗ này có ít nhất 600 con Xà Ngư, tìm tới tối chắc cũng không thấy đâu."
Lâm Hân xiết chặt cành cây trong tay, thì thầm: "Nhất định phải tìm được."
Đẩy con Xà Ngư đã kiểm tra sang một bên rồi tiếp tục tìm con tiếp theo.
Lý Diệu đi tới, đưa tay ấn nhẹ đầu của cậu, "Để Huyền Minh tìm giúp em."
Lâm Hân do dự: "Có thể sao?"
Lý Diệu nói: "Ừ, không thành vấn đề, nó còn có chức năng thăm dò."
Huyền Minh ho khan hai tiếng, cái bụng tròn vo xuất hiện một cái kèn nhỏ.
Nguyên soái rất biết tận dụng mọi thứ, ngay cả lúc nó "bị thương" cũng không bỏ qua.
Đương nhiên là nó vẫn rất vui vẻ giúp Tiểu Phá Quân, cho dù Nguyên soái không nói thì nó cũng tự giác làm.
"Lui về phía sau ———" Huyền Minh bay đống thi thể Xà Ngư.
Lý Diệu tự nhiên ôm vai Lâm Hân, lùi về sau mấy bước.
Cái kèn nhỏ dưới bụng Huyền Minh phát ra âm thanh "bíp bíp", từng vòng gợn sóng màu xanh lam có thể nhìn bằng mắt bao phủ tất cả thi thể của Xà Ngư.
Lâm Hân hơi há hốc, mặt lộ vẻ nghi ngờ cùng kinh ngạc.
"Không gian và cơ giáp đều có đặc tính nén và bành trướng, dùng chung một loại vật liệu, Huyền Minh phát ra sóng tín hiệu này, có thể cộng hưởng với hoa tai không gian." Lý Diệu giải thích cho bé con.
"Woa." Lâm Hân gật gật đầu, vẻ mặt hy vọng.
Chưa đầy nửa phút, Huyền Minh đã dò xong, thu hồi kèn nhỏ.
Lâm Hân có chút gấp gáp, không chớp mắt nhìn nó chờ đợi kết quả.
"A..." Cơ giáp quay hai vòng tại chỗ, tiếc nuối nói: "Không có."
"Hả?" Lâm Hân hỏi, "Sao lại không có?"
Cậu cho là nhiều cái xác như vậy, nhất định sẽ có con đã tấn công cậu, dù sao đó cũng là con đầu tiên lao ra khỏi mặt nước, dẫn đầu xông pha chiến đấu, nhất định là con chết nhanh nhất.
Lý Diệu không muốn nhìn thấy bé con thất vọng, nói với Huyền Minh: "Tìm lại lần nữa."
Huyền Minh: "..."
Quả cầu cơ giáp lại bay lên đống thi thể, tiếp tục lấy ra kèn nhỏ.
Lần thăm dò này lâu hơn so với lần trước, sau khi kết thúc, bên trong quả cầu cơ giáp phát ra âm thanh răng rắc, hiển nhiên việc thăm dò này tiêu hao không ít năng lượng của nó.
"Tiểu Phá Quân, thật xin lỗi, không giúp được gì."
"Không sao đâu." Lâm Hân nói, "Cám ơn cậu nha."
Cậu ném cành cây ở trong tay đi, thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lộ vẻ chấp nhất.
"Huấn luyện viên, em muốn làm mồi nhử."
Con Xà Ngư ăn mất hoa tai không gian nhất định vẫn còn ở trong hồ, chỉ cần để cho chúng xuất hiện cùng nhau một lần nữa, nhất định có thể tìm ra.
Lý Diệu lãnh khốc vô tình từ chối: "Không cho."
Mồi nhử có cần đẹp như vậy à?
Trong hồ đã có đàn Xà Ngư thì nhất định cũng có trùng hút máu ăn Xà Ngư.
Thể tích của trùng hút máu nhỏ, tính công kích mạnh, một khi dính vào, nó sẽ đẻ trứng ký sinh ngay lập tức, không có thuốc thang trong tay, rất khó để tiêu diệt trứng của chúng.
Huống hồ, cho dù có giết hết Xà Ngư, Huyền Minh cũng không đủ năng lượng để dò hết tất cả.
Thiếu niên cúi đầu xuống.
Cậu biết yêu cầu của mình quá vô lễ, nhưng mà.... Nếu không có thuốc ức chế, cậu không biết mình có thể sống sót qua kỳ độn. dục hay không.
Huyền Minh bay tới bên cạnh cậu,