Edit + Beta: Phộn
******
Tàu u linh hay còn được gọi là tàu ma.
Cụm từ này thường chỉ tới những con tàu vũ trụ mất tích bí ẩn hoặc mất động lực để bay, lơ lửng trong vũ trụ.
Tàu mà mà Huyền Minh phát hiện hiển nhiên là thuộc vế sau,
Đây là một chiếc thuyền vận tải cỡ nhỏ, thích hợp di chuyển ở cự ly ngắn, nhìn bề ngoài không thấy ký hiệu của bất kỳ thế lực nào, cũng không biết là thuộc quốc gia nào, nhưng nếu đã xuất hiện ở tinh vực Ám Hải thì thường cũng không phải là phi thuyền đứng đắn gì.
Rafael từ từ tiếp cận, ba cánh tay bằng máy móc cũng vươn ra từ hai bên hông của con tàu để bắt lấy tàu ma.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu mang theo Lâm Hân điều khiển cơ giáp xuất hiện ở cửa khoang của con tàu ma.
Mỗi một phi thuyền khi được chế tạo, cửa khoang luôn được thiết kế tự động và thủ công. Tàu ma mất đi động lực, chương trình tự động đương nhiên đã bị ngắt, chỉ có thể mở bằng tay.
Là một cơ giáp siêu cấp vip pro, Huyền Minh đương nhiên có thể nhẹ nhàng mở cửa khoang ra, mười phút sau, nó thành công mở cửa khoang tàu ma.
Cơ giáp chen vào khe cửa rồi nhanh chóng đóng lại, khoang thuyền trở nên tối đen.
"Hàm lượng khí oxi thấp, nên đeo bình oxi." Huyền Minh phát ra cảnh báo.
Lý Diệu ra hiệu với Lâm Hân, Lâm Hân hiểu ý, lấy ra bình oxi đã chuẩn bị sẵn đeo vào người, đeo thêm mặt nạ thở rồi cùng hắn nhảy ra khỏi khoang điều khiển cơ giáp.
Huyền Minh biến trở lại thành hình cầu, đèn chiếu sáng vừa bật, cả khoang thuyền sáng bừng lên.
Quả nhiên là phi thuyền vận chuyển, bố cục đơn sơ, ngoại trừ phòng điều khiển ở mũi tàu, ngay cả phòng ở đàng hoàng cũng không có, tất cả không gian còn lại đều chất đầy hàng hóa.
"Những thùng hàng này trống rỗng." Quả cầu cơ giáp mở chức năng quét ra, lần lượt dò xét, "Ngay cả hàng hóa cũng không chứa đầy, làm sao lại xuất hành một mình?"
"Không có thi thể thuyền viên trong phòng điều khiển." Lý Diệu cầm đèn pin chiếu vào mọi ngóc ngách. Không thấy thi thể, vậy thì chỉ có một khả năng là thuyền viên đã bỏ phi thuyền và rời đi.
Lâm Hân đi theo Lý Diệu từ đầu, đi dạo một vòng cảm thấy không có gì nguy hiểm thì lấy đèn pin ra cùng nhau dò xét.
Cậu đi tới trước một cánh cửa kim loại, cầm tay cửa kéo, cửa kim loại không nhúc nhích.
"Tiểu Phá Quân, đó là WC." Quả cầu cơ giáp lắc lư ăng-ten trên đầu nói, "Tui quét qua chỗ đó rồi, không có dấu hiệu sinh mệnh bên trong."
Lâm Hân buông tay, xoay người đi dò xét ở nơi khác, đi được hai bước cậu lại trở về.
"Làm sao?"
"Cửa bị khóa trái." Thiếu niên nhíu mày nói.
Lý Diệu hiểu ngay, hắn để thiếu niên lui về phía sau rồi bước lên cầm tay cửa, tinh thần lực ngưng tụ thành dạng sợi lẻn vào, "cạch" một tiếng, khóa được mở.
Hắn nghiêng người cẩn thận mở cửa, chiếu đèn pin vào trong.
Đúng như lời của cơ giáp nói, trong WC không có một bóng người, khu vực 10m2 này, nhìn không sót một chút nào.
Lâm Hân chiếu đèn pin lên trên, trần nhà khép kíp, không giấu được người.
Xem ra là cậu hơi đa nghi.
Thiếu niên mím môi, buông đèn pin xuống, ánh đèn chiếu xuống sàn nhà, một dấu giày rõ rệt chui vào mắt, cậu nghi hoặc, quay đầu lại nói với người đàn ông đang đứng ở cửa: "Huấn luyện viên, trên mặt đất có dấu giày quân đội...."
"Cẩn thận!" Lý Diệu kéo Lâm Hân qua, nhấc chân đá về phía bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Lâm Hân giật nảy cả mình, dựa vào trong ngực nam nhân, nhìn bóng đen đang rê.n rỉ trên mặt đất.
Quả cầu cơ giáp xông vào, chiếu sáng toàn bộ WC, "Vậy mà thật sự có người? Ỏ? Phụ nữ?"
Còn là một Alpha nữ!
Một cước uy lực của Lý Diệu không thể khinh thường, bóng đen bị đá đến nằm úp trên đất không thể đứng dậy, vừa ho vừa hộc máu, nhưng mà cô không quan tâm, gian nan nâng lên khuôn mặt tái nhợt gầy gò, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Lý Diệu, nước mước đột nhiên trào ra như thác đổ, khàn khàn mà hô to ——
"Nguyên soái! A a a!!!!!!!"
Đồng tử Lý Diệu co rụt lại.
"Vinh Phỉ?"
Lâm Hân: ⊙口⊙
******
"A a, uống ngon quá đi! Thật tốt mà! A a a ——"
Bên trong buồng lái của Rafael, người phụ nữ áo đen vùi đầu vào uống dịch dinh dưỡng, tay trái một cái tay phải một cái, lưng dựa vào khoang chữa trị ngồi xếp bằng trên mặt đất, ăn như hùm như sói.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Uống liên tục ba hộp dịch dinh dưỡng, cô ợ một tiếng no nê, còn chưa đã thèm mà liếm khóe miệng.
"Không hổ danh là dịch dinh dưỡng chuyên dụng của Nguyên soái, mùi vị không thể chê vào đâu được!"
Ăn no uống đủ rồi, cuối cùng cũng khôi phục lại khí lực, cô nhìn người đàn ông tóc bạc đang ngồi trên ghế thuyền trưởng nhíu mày, miệng há ra, bắt đầu tự thuật lại quá trình mình và Tam hoàng tử chạy trốn.
Cô là thị vệ bên người Tam hoàng tử, nam nhân tóc đen đang nằm trong khoang điều trị này chính là vị Tam hoàng tử đã "hy sinh" của Đế quốc Huyền Vũ.
"....Phi thuyền của chúng tôi bị tinh tặc chặn lại, điện hạ mang theo đội hộ vệ đi chiến đấu, nhưng lại không ngờ thợ mỏ Từ Bình là phản đồ, thế mà lại lén mở cửa sau cho phi thuyền của tinh tặc, dẫn sói vào nhà! Tinh tặc tràn vào phi thuyền, bắt các thuyền viên khác làm con tin, uy hiếp điện hạ và đội hộ vệ đầu hàng! Nhưng mà tính cách của điện hạ chúng ta là như thế nào chứ? Làm sao có thể đưa tay chịu trói? Mà tinh tặc là ai? Một đám người liều mạng sẽ giữ chữ tín sao? Kiên trì chiến đấu còn có khả năng chiến đấu, đầu hàng chính là mặc người chém giết!"
Nói xong một đoạn dài, miệng cô có hơi khô, cầm lấy ly nước trên mặt đất tu một nửa, tiếp tục nói. "CMN! Tinh tặc quá nhiều! Điện hạ với chúng tôi chiến đấu hết một ngày một đêm, thật vất vả mới có thể giết hết 100 tên, kết quả, thằng súc sinh Từ Bình nói nhược điểm của điện hạ cho đám tinh tặc biết, sau đó chúng tôi lại bị chừng 500 tên tinh tặc không biết sống chết vây quanh, bọn chúng ỷ vào số lượng mà làm hao hết tinh thần lực của điện hạ!"
"Bẹp—" Cô dùng sức bóp nát ly nhựa, mắt lộ ra hung quanh.
Lý Diệu trầm ngâm hỏi: "Tại sao Từ Bình phản bội?"
Vinh Phỉ nhổ một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đã cấu kết với bọn tinh tặc từ lâu, đứng ở trung gian kiếm tiền riêng, kiếm tới đầy bồn đầy bát! Lần này có Tam hoàng tử giám sát, chặt đứt con đường kiếm tiền của hắn, hắn liền cố ý nói tuyến đường của chúng tôi cho bọn tinh tặc! 430 thợ mỏ, 50 kỹ thuật viên, 2 kỹ sư và 10 hộ vệ của điện hạ, tất cả đều....tất cả đều...hy sinh!"
Nói đến khúc sau, lệ đã rơi đầy trên gương mặt của Vinh Phỉ, hai tay cô nắm chặt.
Lâm Hân yên lặng đưa khăn giấy cho cô.
Vinh Phỉ nhìn thấy khăn giấy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cũng không nhìn là ai đưa mà cầm lấy, hung hăng lau nước mắt.
Một tờ không đủ, Lâm Hân lại đưa cho cô tờ thứ hai.
"Cảm...cảm ơn." Vinh Phỉ lau xong, mắt đỏ hoe nhìn về phía người đưa khăn giấy cho cô, vừa nhìn, cô sửng sốt.
Thiếu niên này đẹp quá đi mất!!
Chờ đã, cậu ấy là thiếu niên lúc nãy phát hiện ra cô?
Khoan đã...là...là...Omega?
Còn là Omega đã bị ký hiệu!!
Cô giật giật cái mũi, ngửi thấy mùi hoa lan trộn lẫn với mùi linh sam trên người thiếu niên, khiếp sợ trợn trừng con mắt, cứng ngắt quay đầu nhìn người đàn ông tóc bạc đang bày ra vẻ nghiêm túc.
Á đù!
Nguyên soái là trâu già ăn cỏ non?!
Hắn lừa đâu ra một bé con Omega thông minh xinh đẹp như vậy?!
Vận may của hắn xịn vậy!
Ánh mắt của cô quá trầ.n trụi, Lý Diệu đau đầu nhéo nhéo mi tâm, vội vàng thúc giục trước khi cô bẻ lái đề tài: "Tiếp tục nói."
Vinh Phỉ mạnh mẽ ép xuống con sâu tò mò trong người, quay lại chủ đề, trong nháy mắt đã khôi phục biểu tình bi thương và phẫn nộ.
Lý Diệu vẫy tay với Lâm Hân, Lâm Hân ngoan ngoãn trở lại vị trí của phó thuyền trưởng.
"Tôi và điện hạ bị tinh tặc bắt