Edit: Phộn
------------------
"Úc thiếu gia là em họ của Nguyên soái, năm nay mười tám tuổi, bằng tuổi với phu nhân."
Quản gia dẫn Lâm Hân tới phòng khách, vừa đi vừa giới thiệu, "Hôm nay cậu ấy tới đây để trả lại Tiểu Bố."
"Tiểu Bố?" Lâm Hân chớp chớp mắt.
Cậu nhớ rồi.
Hồi trước huấn luyện viên có bảo trong nhà có một mèo mang huyết thống cổ xưa, tên là Tiểu Bố, Huyền Minh cho cậu xem ảnh, là một mèo trắng tinh rất xinh đẹp.
Cậu về đây hai ngày mà vẫn chưa thấy Tiểu Bố, thì ra là nó không có ở nhà sao?
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Đúng vậy, lúc trước Nguyên soái xuất chinh, để cho Úc thiếu gia mang Tiểu Bố về nhà cậu ấy chăm sóc vài ngày. Bây giờ có phu nhân rồi, nên Nguyên soái bảo Úc thiếu gia mang Tiểu Bố về." Quản gia nói.
Lâm Hân bước vào phòng khách rộng rãi, mắt nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đang ngồi trên sofa.
Là một Alpha.
Thiếu niên mặc một bộ quần áo có hơi màu mè trẻ trâu, tóc đỏ rực, xịt keo vuốt thẳng lên, trên tai thì đeo bảy tám cái khuyên tai, mắt màu nâu, đuôi mắt hơi dài và vểnh lên, linh động trong suốt, trong ngực cậu ta ôm một con mèo lông dài mập mạp, được tay của cậu ta vuốt ve, con mèo lông dài phát ra tiếng ngáy "khò khè" thoải mái.
Tầm mắt Lâm Hân dừng trên con mèo mập mạp như quả cầu lông, khẽ nhíu mày.
Nó.......là Tiểu Bố đúng không?
Sao không giống trong ảnh ta?
Thiếu niên tóc đỏ thấy có người bước vào phòng khách, đôi mắt sáng lên, thẩy mèo béo lên ghế sofa rồi nhanh chóng đứng dậy, nở một nụ cười sáng lạn, nhiệt tình phất tay chào Lâm Hân.
"Hế lô anh dâu họ! Em là Lý Úc, rất vui được gặp anh!"
"....Xin chào, tôi là Lâm Hân." Khuôn mặt tươi cười như mặt trời nhỏ, Lâm Hân không có cách nào chống đỡ. Ở phương diện giao tiếp, cậu là người bị động, đi học ở chung lớp với các bạn rất bình thản lạnh nhạt, lúc này gặp một "người thân" nhiệt tình như lửa, cậu không biết phải ở chung, nói chuyện như thế nào.
Bất quá, nghĩ lại mình bây giờ là chủ nhân của tòa lâu đài này, cậu liền xuất ra 200% tinh thần, cố gắng chiêu đãi khách thật tốt.
"Mời ngồi." Cậu nói.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"A, được, oki, hihihi." Lý Úc gãi gãi cái gáy, vừa ngồi xuống đã tò mò đánh giá "người yêu của Nguyên soái" trong truyền thuyết.
Weibo hôm qua với hôm nay rất sôi nổi.
Cộng đồng mạng đang đoán xem vị thiếu niên nắm tay của Nguyên soái Đế quốc Huyền Vũ là ai.
Mười ngón tay đan xen!
Đó là điều chỉ có người yêu mới có thể làm!
Cho nên, không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyên soái của Đế quốc ế hơn hai mươi năm đã tìm được bạn đời rồi.
Đêm đó có vô số fans tan nát cõi lòng vì idol của mình.
Một số thanh niên "chấp mê bất ngộ", không cam lòng tìm trăm phương nghìn kế muốn tra ra Lâm Hân là ai, nhưng mà thông tin quá ít, đối phương lại đeo mặt nạ nên ngoại trừ biết cậu là nam ra thì không thu hoạch được gì thêm.
Hôm qua hotsearch #người yêu nguyên soái trên trang đầu Weibo chiếm toàn màn hình, hôm nay lại đổi thành #O nam, #B nam.
Tóm lại là thay vì xem trên mạng đồn đoán ầm trời thì Lý Úc nhanh chân chạy tới đây xem.
Đương nhiên chỗ ở của Nguyên soái được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường không vào được, cho dù Lý Úc là em họ của Nguyên soái thì cũng không thể tự do ra vào.
Đều do lúc trước cô lớn làm việc "tốt" quá, thiếu chút nữa gây ra họa lớn, sau khi Nguyên soái trưởng thành, tất cả chi thứ họ hàng đều bị mời ra khỏi nhà chính, dời đến các chỗ khác của Lý gia để sinh sống.
Cho nên một chuyến này của Lý Úc cũng không dễ dàng.
Chỉ riêng việc lái phi hành khí cũng đã tốn hết 5-6 tiếng.
Hôm nay nhờ phúc của Tiểu Bố mà được cấp phép vào lâu đài, gặp được "anh dâu họ" thần bí.
Quả nhiên là Omega!
Lý Úc kích động, hai mắt sáng như đèn pha ôtô.
Mắt của anh họ tốt thiệt sự!
Sao mà tìm được một người bạn đời Omega xịn sò như này hay dữ!
Thật nhỏ nhắn, thật dễ thương, thật xinh đẹp!
Có lẽ ánh mắt của cậu (Lý Úc) quá lộ liễu, Lâm Hân mất tự nhiên né tránh ánh mắt của cậu, nói với quản gia đứng ở bên cạnh, "Bạch gia gia, phiền ông pha một bình trà."
"Vâng, thưa phu nhân." Bạch Húc ưu nhã đáp, hỏi Lý Úc. "Úc thiếu gia muốn uống trà gì ạ?"
Thanh âm của ông không cao không thấp nhưng rất mạnh mẽ, làm cho Lý Úc hoàn hồn.
"A, cái gì cũng được, con không kén chọn." Lý Úc xấu hổ ho khan hai tiếng, ôm boss Tiểu Bố đang ngủ say, nói với Lâm Hân, "Đây là Tiểu Bố."
"Méow!" Tiểu Bố bị quấy rầy giấc ngủ, không vui mở mắt, dãy dụa hai cái, cơ mà do nó béo quá nên bốn chân bị hạn chế, dãy mãi cũng không được nên đành từ bỏ.
"Nó....béo quá." Lâm Hân nói.
Nụ cười trên gương mặt Lý Úc cứng ngắc, đặt con mèo xuống, để cho nó đi bộ trên mặt đất, chột dạ nói: "Tuần trước em có đem nó tới ký túc xá của học viện vài ngày, bạn cùng phòng rất thích nó, mỗi ngày đều cho nó ăn cá khô, chỉ...mập lên một chút thôi."
Bốn người thay phiên cho nó ăn, không mập mới lạ?! Khụ!
Tiểu Bố nằm sấp trên mặt đất, duỗi người, trở về ngôi nhà quen thuộc, nó chậm rãi lắc lư cái đuôi đầy lông, bắt đầu tuần tra lãnh địa của mình.
Khi nó đi tới bên người Lâm Hân, mũi kề sát ngửi, ngửi thấy mùi tin tức tố linh sam quen thuộc, dùng sức nhảy lên sofa, thăm dò ấn đùi Lâm Hân, thấy đối phương không cự tuyệt liền không thèm kiêng nể gì hết mà nằm sấp xuống, ngoáy ngoáy tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Đột nhiên bị vật nhỏ trèo lên người, thân thể Lâm Hân cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Bạch Giải Thú đang nằm sấp trong căn nguyên tinh thần đứng thẳng dậy, tràn ngập cảnh giác đối với vật nhỏ tiếp cận chủ nhân.
"Đừng lo lắng, chỉ là một bé mèo thôi."
Lâm Hân trấn an vuốt lông Bạch Giải Thú, ở bên ngoài thì đưa tay thử vuốt lông của Tiểu Bố.
Cảm giác không sai biệt lắm, so với Bạch Giải Thú của cậu thì mềm mại y chang nhau.
"Meow~" Tiểu Bố càng thả lỏng, xoay người ngửa bụng (mỡ) lên.
Ánh mắt Lâm Hân dịu dàng, xoa xoa cái bụng nóng hổi của nó.
Lý Úc ngồi đối diện thấy thế, một mặt kinh ngạc.
Tiểu Bố là một con mèo mềm mại dễ tính như vậy á?
Nếu cậu nhớ không lầm thì lần trước cậu đã phải hối lộ hết hai túi cá khô mới được nó cho ôm á, anh dâu họ không cần làm cái gì mà Tiểu Bố lại dễ dàng để cho anh ấy sờ bụng.
Hàizz, người với người, không so sánh thì không có đau thương mà...
Bạch Húc bưng trà đã pha xong đến phòng khách, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ngoài trà, ông còn mang thêm đĩa bánh quy mới được ra lò.
"Phu nhân, Úc thiếu gia, mời uống trà."
"Cảm ơn Bạch gia gia." Lâm Hân ôm Tiểu Bố đang vùi vào ngực mình, nói lời cảm ơn.
Bạch Húc mỉm cười, tận tâm đứng ở bên, tùy thời chờ sai sử.
Lý Úc nhìn thấy bánh quy thì hai mắt sáng lên, hai tay chắp lại, "Vậy con không khách khí nữa nhá!"
Làm em họ bé nhỏ thân cận nhất với Lý Diệu, thường xuyên tới lâu đài chơi, cậu rất yêu yêu yêu bánh quy do dì Mai Lâm làm, lúc này ngửi thấy mùi bánh, nước miếng đã chảy giàn giụa.
Lâm Hân bị bộ dạng của cậu (Lý Úc) làm cho giật mình, cái hình ảnh liếm khóe miệng kia, thực sự rất giống con cún lớn ngây ngơ.
"Không cần khách khí!" Lâm Hân nói.
Nhận được sự đồng ý của chủ nhà, Lý Úc "áu" một tiếng rồi cầm bánh quy ăn liền tù tì hai ba cái.
"Ối dồi ôi, ngon xỉu! Ngon quá đi mất! Anh dâu họ cũng ăn đi!"
Nói xong liền đưa cho Lâm Hân một cái.
Lâm Hân bị nhiệt tình của cậu làm cho không thể từ chối, nhận lấy bánh quy, nhã nhặn cắn một miếng.
Bánh quy thơm ngọt, mùi sữa rất rõ, ngon.
Tính cách Lý Úc sáng sủa, là người nói nhiều, vừa ăn vừa nói liên mồm,