Edit: Phộn
––––––––––
"Tinh thần lực ở mỗi thời đại sẽ có cách gọi khác nhau, nhưng sẽ có tác dụng tương tự. Chung quy lại, nó là một loại "khí"(*) siêu nhiên, tồn tại trong kinh lạc của con người. Chúng ta chỉ cần nắm giữ được quy luật vận hành tinh thần lực là có thể sử dụng theo ý của bản thân."
(*) Các bạn có thể hiểu nó giống như "ki" trong Dragon Ball hoặc là "chakra" trong Naruto, kiểu như là dòng chảy năng lượng :)
Một bên Bạch Húc tỉ mỉ giảng dạy cho Lâm Hân, một bên vươn ngón tay minh họa.
"Đại bộ phận con người khi sử dụng tinh thần lực sẽ có hiểu lầm, thường coi nó như một loại đồ vật biểu tượng nào đó rồi phóng thích ra một số lượng lớn, lơ lửng ở bên ngoài, tạo thành sự lãng phí không cần thiết. Nếu như đổi một phương pháp khác, để cho tinh thần lực chảy qua kinh lạc, lan rộng toàn thân, từ trong ra ngoài, tự nhiên mà thoát ra, dùng tinh thần lực ít nhất nhưng lại tạo ra uy lực lớn nhất, như thế này–––"
Lâm Hân nhìn chằm chằm ngón tay ông, không biết ông đã làm như thế nào, đầu ngón tay bắn ra một ngọn khí vô hình, phá không mà đi, trong chớp mắt đã chỉnh tề cắt chiếc lá cách đó không xa ra làm hai.
Bạch Húc bình tĩnh thu hồi ngón tay, nói với thiếu niên: "Khi tinh thần lực lưu động toàn thân, đạt tới trạng thái tràn đầy, cơ thể con người không còn là cơ thể con người nữa, mà là một cái bình chứa "khí". Vô hình thắng hữu hình, vô kiếm thắng hữu kiếm. Ngài muốn thân nhẹ như yến, bước đi như bay, cũng không còn là vấn đề nữa."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu nói của quản gia.
Bạch Húc mở ra hai tay, lui về phía sau, mũi chân nhẹ nhàng đạp đất, cả người bay lên trời, nhẹ nhàng bay xung quanh hoa viên, vững vàng đứng một chân trên đỉnh đình.
Ngầu quá!
Ánh mắt Lâm Hân nóng bỏng, tràn ngập tôn kính đối với cường giả.
Giờ khắc này cậu mới chân chính ý thức được, quản gia là một lão nhân trăm tuổi, thâm tàng bất lộ.
"Xin Bạch gia gia hãy dạy cho con!"
Thanh âm thiếu niên thanh thúy mà vang dội.
Thân hình Bạch Húc nhoáng lên một cái, đứng ở trước mặt Lâm Hân, cười dịu dàng, "Chỉ cần phu nhân muốn học, tôi sẽ dốc lòng truyền thụ."
"Cảm ơn Bạch gia gia." Lâm Hân kính trọng cúi đầu với ông. Cúi xong, cậu chần chừ hỏi, "Huấn luyện viên cũng vậy sao ạ?".
"Nguyên soái sao?" Bạch Húc nói, "Tất nhiên rồi."
Ông đã làm quản gia của Lý gia hơn một trăm năm, bồi dưỡng ra không ít đứa trẻ ưu tú, không chỉ có Nguyên soái, ngay cả cha của Nguyên soái cũng là học trò của ông.
Lâm Hân hấp tấp hỏi: "Vậy thì lúc nào chúng ta bắt đầu ạ?"
Cậu phải nhanh nhanh mạnh lên, đuổi kịp bước chân của huấn luyện viên và đứng cạnh sóng vai với anh ấy.
Bạch Húc nói: "Phu nhân đừng nóng vội, mọi chuyện không thể một sớm một chiều mà làm xong được."
Lâm Hân nhíu mày: "Nhưng mà..."
Bạch Húc cười nói: "Không phải phu nhân có hẹn với Úc thiếu gia lúc 9h ở Thế giới Cơ giáp sao?"
"A." Tóc ngố trên đầu thiếu niên cong cong, ngoan ngoãn đi tới thư phòng.
Quản gia mà không nhắc là cậu quên mất tiêu luôn. Ngày hôm qua đã hứa với em họ là gia nhập Chiến đội Đồ Lang của cậu ấy, thương lượng chuyện tham gia Giải đấu Cơ giáp toàn khu.
Trong thư phòng có quang não, khoang dinh dưỡng trò chơi, trang bị rất đầy đủ.
Quản gia săn sóc điều chỉnh khoang dinh dưỡng cho Lâm Hân, nhìn cậu nằm xuống, kết nối với quang não.
–––––––––
Thế giới Cơ giáp.
Lý Úc ngồi ở ghế trong đại sảnh huấn luyện, vừa hát vu vơ vừa rung đùi, thỉnh thoảng cũng có mở giao diện thao tác ra đọc tin tức.
Mông Trạch Thành ngồi khoanh tay ở đối diện cậu, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Úc thiếu, cậu chắc chắn Phá Quân sẽ tới?"
"Khi không em lừa anh làm gì?" Lý Úc nhún vai nói, "Chúng ta hẹn 9h gặp mà, chẳng phải còn vài phút nữa mới tới 9h à? Kiên nhẫn đê!"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Mông Trạch Thành thở dài, mở bảng xếp hạng lôi chủ khu A5 ra xem, Phá Quân vốn đứng ở vị trí thứ mười lăm, nhưng do thời gian dài không đánh lôi đài nên đã rơi xuống vị trí thứ mười chín.
Hai tháng trước, hắn và Phá Quân có đánh lôi đài một lần, kết quả thảm không cần tả, nghĩ đối phương là trẻ vị thành niên nên ngỏ lời muốn mời cậu vào Chiến đội Đồ Lang, tham gia giải Cơ giáp Thiếu niên.
Đáng tiếc, Phá Quân vô tình từ chối hắn.
Hôm sau hắn muốn tìm Phá Quân hỏi lại, nào ngờ đợi hết một ngày vẫn không thấy Phá Quân online.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm....thẳng cho đến khi Giải đấu Thiếu niên bắt đầu vẫn không thấy cậu ấy đâu, cứ như Phá Quân bị mất tích, không thấy online nữa.
Hai tháng trôi qua, hắn cũng đã sắp quên mất người này, đột nhiên ngày hôm qua Lý Úc chạy tới nói với hắn là Phá Quân sẽ gia nhập Chiến đội Đồ Lang của bọn họ, Mông Trạch Thành cho rằng cậu ta đang nói giỡn.
Lý Úc vỗ ngực bảo đảm: "Bọn em có quen nhau ở ngoài đời thực, anh ấy đồng ý rồi, 99% chắc chắn!"
Mông Trạch Thành bán tính bán nghi, sáng sớm hôm nay, hai người lên Thế giới Cơ giáp để chờ người.
Hẹn lúc 9h, bây giờ đã 9h rồi, người ở where?
"A! Online ròii!" Lý Úc vui vẻ nói.
Anh dâu họ gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhanh chóng trả lời, gửi vị trí qua.
Mông Trạch Thành cũng nghe được tiếng thông báo "Bạn tốt đã online".
Là Phá Quân thiệt nè!
Hai tháng trước hắn đã thêm cậu vào danh sách bạn bè, cuối cùng ID này cũng đã sáng lên rồi.
Lý Úc đứng dậy, nhảy tưng tưng hai cái, quay đầu lại nói Mông Trạch Thành: "Đội phó, lát nữa gặp anh ấy, anh phải giữ bình tĩnh đó nha."
Mông Trạch Thành không hiểu: "Hai tháng không gặp thôi mà, yên tâm, anh mày rất bình tĩnh."
Lý Úc cười hắc hắc, đi tới cửa đại sảnh huấn luyện đón anh dâu họ của mình.
Lâm Hân vẫn đeo mặt nạ bình thường, yên lặng đi trên hành lang của tòa nhà cơ giáp.
Trước mặt có mấy Alpha cao lớn đi tới, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu. Tầng này là khu vực của mấy Alpha trưởng thành, rất ít trẻ vị thành niên tới đây để luyện tập.
Lâm Hân bình tĩnh, đi theo tọa độ Lý Úc gửi cho cậu, rẽ qua một hành lang, đến đại sảnh huấn luyện.
Thiếu niên tóc đỏ, đầu đeo tai nghe, mặc một cây đồ đen bình thường đứng ở cửa đại sảnh ngó đông ngó tây, tầm mắt nhìn thấy Lâm Hân, dừng lại hai giây rồi chuyển hướng.
Lâm Hân do dự một hồi, giơ tay tháo mặt nạ, đi về phía thiếu niên tóc đỏ.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Tiểu Úc." Cậu la lên không cao không thấp.
"Hả?" Lý Úc hoảng sợ, nhìn Lâm Hân, lại nhìn mặt nạ trên tay cậu, ngượng ngùng nói, "Anh dâu, suýt chút nữa em nhận không ra."
"Gọi là Phá Quân." Lâm Hân nói.
"Ò." Lông mày Lý Úc giật giật. Không biết vì sao, cậu cảm thấy anh dâu trong Thế giới Cơ giáp có hơi khang khác so với anh dâu ngoài đời thực, cụ thể là chỗ nào khác thì cậu cũng không biết, có thể là....hơi thở sao?
Thiếu niên trước mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, tràn ngập nhuệ khí.
"Cái đó...để em dẫn anh đi giới thiệu với đội phó." Lý Úc xoa xoa mũi, xoay người dẫn đường.
Lâm Hân trầm mặc đuổi theo.
Mông Trạch Thành đang ngồi uống coca, khi nhìn thấy một thiếu niên đáng yêu như búp bê sứ đi theo sau Lý Úc tiến về phía hắn, hắn không khỏi ngây ngẩn người ra.
"Đội phó, anh ấy chính là Phá Quân, Phá Quân, đây là đội phó Mông Trạch Thành của chúng ta, ID Mông Mông." Lý Úc giới thiệu.
Lâm Hân nhìn Alpha cao lớn đang cắn ống hút ngẩn người, thản nhiên nói: "Xin chào."
Mông Trạch Thành mở