Edit: Phộn
Beta: JJiang
****
"Em là Lâm Hân đúng không?" Hoàng tiên sinh nở một nụ cười ưu nhã, ngữ khí thân thiết hỏi.
Lâm Hân đứng kế Lâm mẫu, không trả lời.
Lâm phụ thấy thế, không vui nhìn nhi tử, trách cứ cậu: "Còn không mau chào hỏi Hoàng tiên sinh?"
Lâm Hân nắm chặt nắm đấm, cúi đầu không tình nguyện mở miệng: "Chào ngài, Hoàng thúc thúc."
Nụ cười trên gương mặt hoàn mỹ của Hoàng tiên sinh xuất hiện một vết nứt.
Lâm phụ trợn mắt, Lâm mẫu đúng lúc mà lên tiếng hòa giải: "Con, đứa nhỏ này... Hoàng tiên sinh tuổi còn rất trẻ, mau gọi anh."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân làm như không nghe thấy lời của Lâm mẫu, bỏ qua Lâm phụ, đi tới bàn ăn, cầm lấy dịch dinh dưỡng, nhanh chóng trở về phòng.
"Ầm——"
Cửa phòng bị dùng sức đóng lại, người trong phòng khách đều chấn động.
Gương mặt Lâm phụ trở nên tối tăm, giận tím người, muốn đi lôi nhi tử ra để giáo huấn, Lâm mẫu kéo lại ông, áy náy nói với Hoàng tiên sinh: "Tiểu Hân chỉ là xấu hổ thôi... mong Hoàng tiên sinh không để ý."
Hoàng tiên sinh dường như không hề tức giận, hiền lành mà nói: "Thiếu niên ở tuổi này đều có một chút phản nghịch ấy mà."
"Phải phải phải." Lâm mẫu nói tiếp, " Thằng bé khi còn nhỏ cười rất đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, càng lớn tính tình càng trầm, nhưng mà cũng rất ngoan, hiếu thuận."
Lâm mẫu khen lấy khen để, cố gắng để Hoàn tiên sinh lưu lại một ấn tượng tốt, bà trong góc khuất bấm vào cánh tay của Lâm phụ. Lâm phụ hiểu ý, nhịn xuống giận dữ, mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng: " Mẹ nó nói rất đúng."
Mắt Hoàng tiên sinh sáng lên, nói: "Tính tình ít nói cũng không sao, đẹp là được."
Đối với nhan sắc của con trai, hai vợ chồng luôn tự tin, xem thái độ Hoàng tiên sinh, liền biết hắn rất hài lòng.
Thỏa mãn thì tốt, thỏa mãn rồi thì có thể thương lượng giá.
"Mời Hoàng tiên sinh ngồi, tôi đi pha trà." Lâm mẫu nhiệt tình chiêu đãi.
Lâm phụ dẫn Hoàng tiên sinh ngồi vào sofa, chà chà bàn tay: "Hoàng tiên sinh, tôi là người thô thiển, nói chuyện có chút thẳng thắn, có gì không vừa ý, hy vọng ngài bỏ qua."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Không sao, không sao, tôi cũng cũng không thích dài dòng." Hoàng tiên sinh sau khi ngồi xuống, mỉm cười nói, "Nhị thúc cũng đã nói tình hình của nhà ngài với tôi, đúng là làm người ta sốt ruột."
"Còn không phải sao?" Lâm phụ than thở, "Xác suất một phần vạn mà gia đình chúng tôi cũng gặp được. Sớm biết là Omega, căn bản cũng sẽ không nháo thành như vậy, giờ thì hay rồi, một phát thiếu bệnh viện hai triệu."
Lâm mẫu để trà xuống, ngồi vào bên cạnh. Nhớ tới việc này, mũi không nhịn được cay cay, bà lấy khăn tay, lau khóe mắt. "Chúng ta chỉ là công nhân viên chức bình thường, vì bồi dưỡng hài tử, căn bản không có tích trữ gì cả, đột nhiên nợ hai triệu, đã nghèo còn xui xẻo."
Hoàng tiên sinh đồng tình nói: "Đây là do sự cố, đáng lý hai người không cần chịu trách nhiệm."
Lâm phụ lắc đầu: "Tôi đã tư vấn qua luật sư, mặc dù là do sự cố chữa bệnh, nhưng chúng ta cũng có sai lầm, không tránh được phải bồi thường."
Bệnh viện như vậy là đã nể tình, nếu như hầu tòa, trở mặt, tiền bồi thường còn tăng gấp đôi.
"Như vậy a..." Hoàng tiên sinh nâng tách trà lên, thổi thổi, ung dung thong thả nhấp hai ngụm.
Lâm mẫu dựa vào động tác lau nước mắt, ra hiệu cho Lâm phụ.
Lâm phụ ho nhẹ hai tiếng: "Ây... Hoàng tiên sinh nếu vừa ý Tiểu Hân nhà chúng ta, hôm nay... có thể đưa tiền làm sính lễ trước, được chứ?"
Hoàng tiên sinh đặt chén trà xuống, hướng cửa phòng đang đóng chặt của Lâm Hân xem xét liếc mắt một cái, nhếch miệng hỏi: "Các người muốn bao nhiêu?"
Lâm phụ cùng Lâm mẫu liếc mắt nhìn nhau, thốt lên: "Năm triệu, chốt giá."
Lâm mẫu hồi hộp vặn vặn tay, tim đập thình thịch.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Hoàng tiên sinh nhướn mày: "Hai người không phải thiếu nợ chỉ có hai triệu thôi sao?"
Lâm phụ nói: "Tiền nợ là tiền nợ, tiền cưới là tiền cưới, không thể gộp chung. Mọi người đều biết, O nam trên toàn tinh tế chỉ có thể đếm trên được đầu ngón tay, đồ càng ít thì càng quý."
Lâm mẫu gật đầu phụ họa: "Tiểu Hân nhà chúng ta vừa ngoan vừa đẹp, cưới nó không hề lỗ."
Hoàng tiên sinh nói: "Tâm tình của hai người tôi hiểu được, nhưng mà..."
Hắn chỉ nói một nửa, tim Lâm mẫu cùng Lâm phụ liền treo lên, nhìn chằm chằm hắn.
Hoàng tiên sinh cười cười nói: "Dù sao kết hôn cũng là việc lớn, tôi về củng người nhà thương lượng qua, có quyết định thì sẽ liên lạc với hai người."
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Lâm phụ ngẩn người, cực lực giữ lại: "Lúc trước không phải đã nói rõ rồi sao?"
Hoàng tiên sinh nói: "Tôi tưởng ngài chỉ muốn hai triệu."
Lâm phụ ấp úng: "Đó là tiền nợ..."
Lâm mẫu nóng lòng, không nhịn được thương lượng: " Bốn... Bốn trăm vạn, bốn trăm vạn được không?
Hoàng tiên sinh lắc đầu, bước về phía cửa.
Lâm phụ thấy Hoàng tiên sinh vẫn không đồng ý, quyết tâm cắn răng nói: "Ba triệu, không thể ít hơn nữa!"
Hoàng tiên sinh đứng cạnh cửa, tao nhã lễ phép nói: "Lâm tiên sinh, hôn nhân không phải buôn bán, kỳ thật tôi càng hi vọng có thể cùng cậu ấy tìm hiểu một thời gian, nếu hợp nhau, bàn lại sính lễ cũng không muộn."
Lâm phụ cùng Lâm mẫu lộ ra vẻ khó khăn, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Nhìn mãi cho đến khi người ra tới thang máy, hai vợ chồng ủ rũ trở lại phòng khách, Lâm phụ nhìn qua chén trà trên bàn, liền cầm lên tàn nhẫn đập xuống đất.
"Quỷ nghèo!"
Người có tiền gì chứ? Năm triệu tiền cưới mà cũng không có!
Trong phòng, Lâm Hân hai chân núp ở trên ghế, thả xuống bịch dịch dinh dưỡng đã sớm uống xong, mặt không đổi sắc đội mũ giả lập vào, tiến vào thế giới cơ giáp.
Hôm qua đấu lôi đài chỉ thắng được vài trận, hôm nay nhất định phải thắng nhiều hơn.
Đứng ở khu vực xếp hàng, cậu dự định đánh hai mươi trận.
"Tít tít, ngài có thông báo bạn tốt muốn nhắn tin trò chuyện."
Tiếng thông báo vang lên bên tai, Lâm Hân từ máy phân loại số lấy ra thẻ cơ giáp đi tới bên cạnh, nhắm vào không khí, liền xuất hiện một cái khung chat chỉ có mình cậu nhìn thấy.
Là bạn học của Lâm Hân, tên Lý Liền.
[Liên tục xem: Lâm Hân, cậu đang ở đâu?]
[Liên tục xem: Tớ nghe người ta nói cậu nghỉ học? Thật sao?]
[Liên tục xem: Tiếc thật á! Cậu rõ ràng mạnh như vậy...]
Lâm Hân nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng, môi mím thành một đường.
Cậu mạnh sao?
Không!
Cậu không mạnh chút nào cả!
Tại khu A5 bị người ngược lên ngược xuống,
Ngón tay dừng lại ở khung chat, đánh vài chữ, rồi lại xóa đi.
Cậu đóng lại khung chat, thẳng lưng đi đến hướng khu A5.
Cậu không cần đồng tình, chỉ có trở nên mạnh hơn, mới có thể nắm giữ được vận mệnh của bản thân.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Đứng trên võ đài, ý chí chiến đấu của cậu sôi sục chờ đợi người khiêu chiến.
Ồ? Thật là đúng dịp."
Giọng nam nhân quen thuộc vang lên, nam nhân cao lớn nhảy lên võ đài, tóc bạc tung bay.
Lâm Hân nhìn người tới, cả người ngốc luôn.
Lý Diệu mắt nhìn ý chí chiến đấu của đứa nhỏ héo đi, tiến lên sờ sờ đầu của cậu.
"Còn muốn học kỹ thuật đánh lộn không?"
Lâm Hân chớp mắt, cả người ủ rũ liền phấn chấn.
"Có!"
Giọng điệu chắc nịch.
Lý Diệu nhìn thời gian nói: "Hôm nay học hai giờ đi."
Hôm qua hắn tâm huyết trào dâng đi vào thế giới cơ giáp, không nghĩ tại khu A5 lại đụng phải đứa nhỏ có thiên phú cực cao, không đành lòng đả kích tự tin của đứa nhỏ liền dạy mấy chiêu.
Đứa nhỏ học thật sự nghiêm túc, hai giờ ngắn ngủi cũng có thể học tới ra ngô ra khoai phết, so với đám thuộc hạ của hắn còn thông minh hơn.
Hôm nay login, tiện tay làm vài trận, không nghĩ tới gặp lại đứa nhỏ.
Đây chắc là duyên phận đi?
"Trước tiên nên thêm bạn tốt, ok không?" Lý Diệu hỏi.
Lâm Hân ngẩn ra.
"Không muốn?" Lý Diệu kiên nhẫn giải thích, "Mấy ngày nay tôi có thời gian rảnh, nếu cậu đồng ý, chúng ta mỗi ngày sẽ tập ở sân huấn luyện hai giờ. Thêm bạn tốt