Edit: Phộn
–––––––––––––––
Tuy tứ đại quốc gia của tinh tế ở cùng trong một kỷ nguyên, nhưng trong thời kỳ vũ trụ, do sự khác biệt về vị trí địa lý, điều kiện tự nhiên mà xã hội phát triển theo các hình thái khác nhau, quan niệm của con người càng khác nhau một trời một vực.
Lam Tinh là một hành tinh nguyên thủy, có lịch sử lâu đời, phái bảo thủ chiếm một số lượng nhất định, tư tưởng bọn họ cổ hủ, lạc hậu, bài xích sự khác biệt, thường xuyên có thành kiến với chủng người "hiếm".
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Địa vị của Omega nam ở Cộng hòa Thanh Long rất thấp, đừng nói những phúc lợi, ngay cả sự tôn trọng cơ bản mà họ cũng chẳng có.
Sau khi Lâm Hân phân hóa thành Omega, cậu gặp phải đủ loại khinh miệt, đến cả cha mẹ cũng coi cậu như cỏ rác, nản lòng thoái chí, cậu quyết định rời bỏ Lam Tinh.
Địa vị của Omega ở Vương quốc Chu Tước là cao nhất, cậu muốn đến đó thử vận may, nhưng chưa kịp lên phi thuyền thì đã trở thành con mồi của bọn buôn lậu, bị bắt đem đi đấu giá ở Ám Tinh.
Vô tình cậu gặp được huấn luyện viên, từ đó về sau, nhân sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đi tới Đế quốc Huyền Vũ, cậu cảm nhận được phong cách xã hội hoàn toàn khác biệt so với Cộng hòa Thanh Long, khi mọi người biết cậu là Omega nam, ngoại trừ thấy mới lạ ra, họ không hề có chút phân biệt đối xử hay thành kiến nào.
Bây giờ, cậu được thông báo rằng, chủng người hiếm sẽ được hưởng những phúc lợi đặc biệt của nhà nước, mỗi tháng có thể được nhận một triệu tinh tệ, đúng là không thể tin được.
Một triệu?
Có nhiều quá không vậy?
Vì quá mức khiếp sợ mà biểu tình của thiếu niên trông có vẻ dại ra, Y Phong đẩy kính, nghiêm trang nói: "Nếu Lâm tiên sinh có thắc mắc chỗ nào, xin cứ tự nhiên hỏi tôi, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết."
Lâm Hân hoàn hồn, bình tĩnh lại, không hề bị "một triệu" kia làm cho choáng váng đầu óc.
"Tôi không hiểu lắm, chỉ cần là chủng người hiếm thì sẽ được trợ cấp sao, có hơi...qua loa quá không?" Cậu chui ra khỏi lòng của Lý Diệu, ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn thẳng đối phương.
"Cậu cảm thấy cho nhiều quá sao?" Y Phong hỏi.
"Vâng." Lâm Hân ngay thẳng nói thật. Cho dù Đế quốc Huyền Vũ không phân biệt đối xử với chủng người hiếm, nhưng cậu cũng không cho rằng mình có đủ tư cách nhận một triệu tiền trợ cấp mỗi tháng.
Mỗi tháng một triệu, một năm là mười hai triệu, tiền vào túi quá dễ dàng, thấy có vẻ không đúng lắm.
Cậu đã từng vì hai triệu tiền bồi thường mà mệt mỏi, cha mẹ "bán" cậu với giá hơn bốn triệu.
Cuộc sống này không có bữa trưa nào là miễn phí, không có lý do chính đáng thì ai dám nhận tiền?
Làm Phó Bộ trưởng Bộ Tài chính, vốn anh không cần tự mình đến đây để đưa phúc lợi cho thiếu niên, nhưng do quá tò mò về "người yêu của Nguyên soái Đế quốc" nên mới ôm công việc tới đây, muốn xem người này thú vị như thế nào mới trở thành đối tượng của Lý Diệu.
Bây giờ đã thấy, quả nhiên không làm anh thất vọng.
Cũng có lẽ là do thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành, vẫn còn có chút non nớt, nhưng ngồi cạnh Lý Diệu cũng không thấy yếu thế chút nào.
Lý Diệu sờ sờ tóc Lâm Hân.
Đột nhiên bị xoa đầu, Lâm Hân có hơi hoang mang, "Huấn luyện viên?"
"Em làm rất tốt." Lý Diệu nói.
"Hả?" Lâm Hân càng khó hiểu.
"Suy nghĩ của cậu không sai." Y Phong tháo kính mắt xuống, chậm rãi khép gọng kính lại rồi bỏ vào túi âu phục, lộ ra một đôi mắt sắc bén, nhìn thật sâu vào thiếu niên ở đối diện, "Thông thường, trợ cấp cho chủng người hiếm là 50,000 tinh tệ mỗi tháng, nhưng..."
Dừng lại một chút, anh nói: "Cậu đã có công lớn trong chiến dịch thảo phạt tinh tặc của quân viễn chinh, bệ hạ tự mình phê chuẩn, nâng số tiền trợ cấp của cậu lên để làm phần thưởng."
Lâm Hân sửng sốt, chần chờ lắc đầu: "Tôi...tôi không có làm cái gì hết..."
Cậu mới là người được cứu mà, sao lập công được?
Có nhầm lẫn gì rồi đúng không?
Ánh mắt của thiên quá trắng trợn, Y Phong nhíu mày, "Đối với bệ hạ mà nói, cứu Tam hoàng tử chính là công lao lớn nhất. Tất nhiên, công lao của cậu không chỉ dừng lại ở đó, cụ thể hơn thì cậu có thể hỏi Nguyên soái."
Lâm Hân kinh ngạc, quay đầu nhìn Lý Diệu.
Lý Diệu tiếp đón ánh mắt hoang mang của thiếu, cười giải thích: "Vì em là Omega nam hiếm có nên thủ lĩnh tinh tặc Cung Việt mới xuất hiện ở Ám Tinh, tạo cơ hội cho quân viễn chinh. Vì truy kích hắn, chúng ta cùng nhau lạc tới hành tinh Dị Thú, trong cái rủi có may, không chỉ lấy được bản đồ lưu thông của tinh vực Ám Hải mà trên đường trở về còn cứu được Tam hoàng tử và Vinh Phỉ. Em xem chuyện đó là nhỏ bé không đáng kể, nhưng không thể nói là không có công. Trợ cấp một triệu một tháng là đương nhiên."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Đúng là quân viễn chinh đã chuẩn bị đầy đủ trước khi xuất chinh, ôm quyết tâm tất thắng đi chiến đấu, nhưng đôi khi phải kết hợp thêm yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Sự tồn tại của Lâm Hân là rất quan trọng.
Hoàng đế bệ hạ đọc xong báo cáo chiến sự của hắn, vô cùng tán thưởng, ban công huân vinh dự cho Lâm Hân, cùng với một phần thưởng đáng kể.
Lâm Hân không tự chủ được cầm tay nam nhân, đôi mắt ngấn nước, khó nén kích động trong lòng.
Huấn luyện viên đã làm nhiều điều như vậy cho cậu ư?
Cậy chỉ là một người bị bỏ rơi, nhưng ở chỗ này lại nhận được vinh quan lớn lao như vậy!
Sự khẳng định này, giống như một tia sáng, chiếu rọi con đường phía trước của cậu.
"Cảm ơn anh." Thanh âm của thiếu niên rất nhẹ, lại vô cùng rõ ràng.
"Đây là những điều em xứng đáng có được." Lý Diệu nắm lại tay cậu, đôi mắt nhu hòa.
Mỗi tháng một triệu, nhìn có vẻ nhiều, nhưng nếu so sánh với toàn bộ tinh vực Ám Hải mà Đế quốc có được, thật sự không đáng nhắc tới. Theo hắn á, một triệu vẫn còn ít, ít nhất cũng phải thưởng cho một hành tinh quặng mới đúng.
Y Phong bị thồn thức ăn cho chó lần thứ hai, ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở hai người nào đó, chỗ này vẫn còn một cái bóng đèn siêu to khổng lồ.
Lâm Hân buông tay Lý Diệu, lỗ tai đỏ lên.
Da mặt Lý Diệu dày hơn cậu nhiều, cầm lấy văn bản trên bàn trà, đọc qua một lần, xác định không có vấn đề mới đưa bút cho thiếu niên, bảo cậu ký tên.
Lâm Hân cầm chặt bút, nghiêm túc viết tên mình.
Y Phong cẩn thận thu giấy tờ lại, đập đập cho phẳng rồi nhét vào cặp. "Đầu tháng sau sẽ tiến hành nghi thức nhận huân chương, sau khi kết thúc, tiền trợ cấp của cậu sẽ chuyển đến hàng tháng."
Hoàn thành nhiệm vụ của mình, anh không ở lại thêm, vội vàng rời đi.
Lâm Hân và Lý Diệu đưa đến cửa, nhìn anh ngồi lên phi hành khí rồi quay trở lại phòng khách, mông còn chưa ngồi nóng thì cảnh vệ thông báo lại có khách đến.
Quản gia đưa người đến phòng khách, đối phương vừa vào đã tủm tỉm cười đánh giá Lâm Hân, Lâm Hân thấy vậy thì thấp thỏm.
"Hiệu trưởng Đới, sao thầy lại đến đây?" Lý Diệu tinh ý chắn trước mặt Lâm Hân, vươn bàn tay với lão nhân mặc quân phục.
Bị người ta ngăn lại, hiệu trưởng Đới chỉ có thể thu hồi ánh mắt lại, nhìn học trò đã cao lớn hơn mình rất nhiều.
"Tiểu Diệu à, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp nhau kể từ khi em tốt nghiệp rồi nhỉ?" Ông thân thiết bắt tay với Lý Diệu.
"Có vẻ hiệu trưởng Đới nhiều việc quá nên hay quên, chúng ta vừa mới gặp nhau đầu năm nay." Lý Diệu mời ông ngồi.
"Ô? Phải không?" Hiệu trưởng Đới suy tư, một lúc lâu sau vỗ đùi cái bép, "Đúng rồi! Đầu năm em có tới trường để chọn vài hạt giống tốt, chúng ta có gặp nhau. Quả nhiên lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng giảm xuống."
Lâm Hân thò đầu ra từ phía sau lưng Lý Diệu, tò mò nhìn vị khách này.
Đây là một ông lão Alpha, mái tóc đã bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sâu lấp lánh có thần, tỏa ra ánh sáng cơ trí.
Tuổi thọ của con người trong thời đại tinh tế rất dài, sau hai mươi tuổi, bề ngoài thay đổi chậm chạp, hơn một