Edit: Phộn
––––––––––
"Trái tim không giết chóc...."
Lâm Hân lẩm bẩm, nghe lời nam nhân nói, đột nhiên cậu hiểu ra, rồi lâm vào xấu hổ vì sự mê mang lúc trước của mình.
Cậu nhớ lại thời điểm đó.
Khi huấn luyện viên Lăng nói muốn giết cậu, biểu tình, ánh mắt và khí chất đều tỏa ra luồng sát khí nồng đậm, không khí bốn phía như bị ngưng đọng, tạo thành một tấm lưới dày đặc bao vây cậu, làm cho người ta hít thở không thông.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lúc ấy, cậu thật sự tin người kia thật sự sẽ đẩy cậu vào chỗ chết.
Nhưng, khoảnh khắc huấn luyện viên bị kiếm đâm xuyên bụng, đột nhiên sát khí bị dừng lại.
Sát tâm của ông ấy, thu phóng rất tự nhiên.
Sát tâm dễ nổi, ma tâm khó trừ.
Khi cậu đâm trúng huấn luyện viên Lăng, không hiểu sao cậu lại có cảm giác sảng khoái, có cái gì đó mất đi trói buộc, sắp dốc hết toàn lực lao ra. Cậu đã phải cố gắng dùng hết ý chí để khắc chế tâm tình mình, không để cho bản thân sụp đổ, thẳng đến khi nhìn thấy huấn luyện viên, tất cả bất an của cậu mới hóa thành hư không.
Khóc là do tự trách mình, xấu hổ, tội lỗi, bàng hoàng và sợ hãi... Sợ mình sẽ cảm thấy vui vẻ vì giết người.
Vòng tay nam nhân vô cùng khoan dung, vô cùng ấm áp, tùy ý cậu bộc phát cảm xúc.
Quả nhiên, khóc ra cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại nghe nam nhân nói, ý chí chiến đấu trong lòng cậu dâng lên, càng kiên định với tín nhiệm của mình.
"Em sẽ nhớ điều này."
Lý Diệu cổ vũ xoa xoa tóc thiếu niên, đôi mắt vàng ôn nhu.
"Em không yếu." Hắn nói.
Lâm Hân ngượng ngùng.
Anh ấy vào sân huấn luyện khi nào? Nghe được lời của huấn luyện viên Lăng nói với cậu?
Lý Diệu nhéo nhéo vành tai thiếu niên, lời nói thấm thía giảng giải cho cậu: "800 năm trước, Lam Tinh bị dị thú ngoài hành tinh xâm lược, tất cả nhân loại chỉ là người bình thường nhỏ yếu, đến hồi thế giới sắp diệt vong, chỉ còn lại một số ít người sống trong bóng tối dài đằng đẵng giãy dụa, mò mẫm, phản kháng, cuối cùng đoạt lại được quê hương của mình. Em phải biết rằng, nhân loại ở thời tận thế so với dị thú mà nói, họ yếu đến mức đáng thương, nhưng cho dù như thế, các anh hùng tiên phong cũng không buông bỏ niềm tin của mình, bọn mở ra một con đường đầy ánh sáng rực rỡ, phát triển thành thời đại tinh tế hiện giờ.
Lâm Hân rũ bỏ mây hồng trên mặt, nghiêm túc lắng nghe lời của nam nhân.
"Yếu không đáng sợ, đáng sợ là coi cái yếu thành sự sỉ nhục của bản thân."
Lâm Hân chấn động.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, từng chữ từng chữ một đập thẳng vào trái tim cậu.
Phân hóa thành Omega thì sao? Sức mạnh của cậu không hề thua kém Alpha!
Bị ba mẹ bỏ rơi thì sao? Người đàn ông này đã cho cậu một ngôi nhà mới, cho cậu đủ loại cưng chiều, cuộc sống chỉ có hạnh phúc và hạnh phúc.
Những kẻ buôn lậu săn lùng cậu đã chết, tinh tặc xem cậu như hàng hóa bị diệt vong, dị thú cấp 6 làm cậu bị thương biến thành tro tàn.
Tương lai của cậu tràn ngập ánh sáng, vì sao lại tự coi thường bản thân chứ?
Sương mù trong lòng tan đi, thiếu niên nở nụ cười xán lạn.
"Cảm ơn anh."
Lý Diệu khẽ nhéo chóp mũi cậu.
Hắn biết trong lòng thiếu niên có nhiều khúc mắc, dù sao gặp phải nhiều bất hạnh như vậy, dù là ai cũng không thể tiếp nhận một cách thoải mái ngay được, mặc dù hắn cho thiếu niên rất nhiều tình yêu nhưng vẫn không cách nào xoa dịu vết thương lòng của cậu, chỉ có chính em ấy tự nghĩ thông suốt mới có thể thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
Chuyện hôm nay tuy nguy hiểm, nhưng cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Hắn tin rằng, từ nay về sau, thiếu niên sẽ càng ngày càng mạnh.
Ánh mắt của người đàn ông quá cưng chiều, Lâm Hân động tâm, kìm lòng không đặng kề sát vào hắn, lông mi run rẩy, hôn lên môi hắn, vừa vụng về chạm vào, vừa vươn lưỡi liếm liếm.
Lý Diệu ngả người về phía sau, cả thân mình thiếu niên đều nằm gọn trong ngực hắn.
Lâm Hân thoáng muốn đứng dậy, nhưng bàn tay của người đàn ông nhanh chóng ấn vào gáy cậu, làm sâu sắc nụ hôn này.
"Ưm~~"
Chủ động thành bị động, Lâm Hân mở to hai mắt, một lát sau cũng chậm rãi nhắm lại, cảm thụ nhu tình của nam nhân dành cho cậu.
Sau một nụ hôn dài, hai người tách ra.
Hai tay Lâm Hân túm vạt áo nam nhân, thở hồng hộc, đầu óc vừa thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi cả người.
"Muốn ngủ không?" Lý Diệu vỗ nhẹ lưng cậu.
"Dạ...mệt quá." Lâm Hân ngáp một cái, đầu đặt trên vai nam nhân, buồn ngủ.
Đánh một hồi với huấn luyện viên Lăng làm tinh thần lực của cậu cơ hồ cạn kiệt, lúc nãy vẫn còn căng tinh thần để tỉnh táo, lúc này được nằm trong vòng tay ấm áp, ý thức cậu bắt đầu mơ hồ rồi.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Ngủ một lát đi, về tới nhà anh gọi em." Lý Diệu giúp cậu điều chỉnh tư thế thoải mái.
Lâm Hân cọ cọ trong ngực hắn, lúc sắp ngủ lại sực nhớ ra một vấn đề, dụi dụi mắt cố gắng lấy tinh thần để nói chuyện.
"Anh ơi, rõ ràng em nhớ lúc đó tinh thần lực của em đã hao hết, tại sao sau đó lại có trở lại?"
Khi ấy cậu bị huấn luyện viên Lăng ép tới đường cùng, về sau không biết tại sao Bạch Giải Thú trong căn nguyên tinh thần lại cộng hưởng với cậu, tinh thần lực không ngừng tuôn ra, cho nên mới có sức phản kích lại.
"Em cộng hưởng với khu sử thú." Đầu ngón tay Lý Diệu xoa mi tâm cho cậu, kiên nhẫn giải thích, "Khu sử thú được coi là nơi lưu trữ tinh thần lực, đẳng cấp càng cao, tinh thần lực càng nhiều. Khi chúng ta đồng bộ với khu sử thú thì có thể tùy ý bản thân mượn tinh thần lực của chúng, thậm chí còn có thể tăng đẳng cấp của tinh thần lực trong thời gian ngắn."
Lâm Hân hết buồn ngủ một nửa.
Khu sử thú có tác dụng lớn như vậy sao?
Bạch Giải Thú mới cấp 4 mà đã cho cậu nhiều tinh thần lực như vậy, huấn luyện viên sẽ như thế nào nữa?
"Anh có mấy con khu sử thú?" Cậu tò mò hỏi.
"À..." Lý Diệu hơi nhíu mày, khẽ cong khóe miệng, "Chín con."
Lâm Hân khiếp sợ.
Chín con?
Đây là khái niệm gì vậy?
Chỉ riêng Thanh Phong Thú đã là dị thú cấp 5, tám con còn lại nếu đều là cấp 5 trở lên hết, chẳng phải đây là một nguồn tinh thần lực khổng lồ đáng sợ sao?
Trách không được lúc trước đi qua trùng động, khi Huyền Minh hết năng lượng, huấn luyện viên có thể dùng tinh thần lực bảo vệ bọn họ, an toàn đáp xuống hành tinh dị thú.
Lâm Hân hết buồn ngủ hoàn toàn, kích động kéo quần áo nam nhân, không cẩn thận dùng quá sức nên làm đứt cúc áo, để nam nhân hở cái cơ ngực cường tráng của mình.
"Em...xin lỗi..." Cậu lúng túng buông tay.
Lý Diệu không để ý chút nào, hắn cầm tay cậu đặt lên lồng ngực mình, "Em muốn xem không?"
"Dạ?" Bàn tay cảm nhận da thịt ấm áp, Lâm Hân nuốt nước miếng theo bản năng.
Xem? Xem cái gì?
Lý Diệu đột nhiên đè lên, hai người lần lượt xếp chồng lên ghế salon trong xe huyền phù.
Ghế salon vừa dài vừa mềm mại, bị hai người cùng đè lên nên lún xuống, Lâm Hân giãy dụa hai cái, người đàn ông phía trên vẫn bất động như núi, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
"Anh..." Cậu cắn môi, đáng thương nhìn hắn.
Lý Diệu ôm mặt cậu, cúi đầu.
Lâm Hân tưởng hắn muốn hôn tiếp nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bên tai lại vang lên tiếng cười nho nhỏ của nam nhân, cậu nghi ngờ trộm mở một con mắt, khuôn mặt đẹp trai của nam nhân kề sát vào mặt cậu, sau đó— hai người cụng trán.
"Nào..." Lý Diệu vừa dứt lời, đột nhiên Lâm Hân thấy trời đất quay cuồng, linh hồn như bị