Edit: Phộn
––––––––––
Lâm Hân bị tiếng kêu "meo meo" của Tiểu Bố đánh thức.
Móng vuốt mèo xù lông vỗ nhẹ đầu cậu, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt mèo sáng bóng.
"Meo~~" Tiểu Bố ngồi xổm trên gối lắc lắc đuôi, không ngừng meo meo.
Em trai mau dậy đi, không nên ngủ nướng.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân nhanh chóng tỉnh táo, bò ra khỏi chăn bông, phát hiện trên giường trừ mình ra thì chỉ có mèo, còn người đàn ông trong phòng tắm gây sức ép cho cậu đã sớm rời giường.
Cậu nhanh chóng nhìn thời gian trong thiết bị nhận dạng.
6 giờ 40 phút.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tám giờ mới vào học, còn một tiếng hai mươi phút nữa.
"Meo meo meo~" Tiểu Bố kêu ba tiếng, cọ cọ đầu gối cậu.
Lâm Hân cúi đầu nhìn, mặt đỏ oạch.
Thân thể Omega rất mềm mại, hơi chạm mạnh là sẽ bầm tím, tối hôm qua cậu quỳ gối trên bàn rửa mặt bị người nào đó làm này làm nọ làm kia, hai đầu gối lúc này đều xanh tím hết.
Ngoài nó ra, trên người cậu còn có rất nhiều dấu vết, đều do người đàn ông lưu lại.
Tuy Tiểu Bố là mèo nhưng nó là mèo biến dị, chỉ số thông minh ngang với một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, sống hai mươi năm đã sớm thông minh bằng con người bình thường, được nó "quan tâm", Lâm Hân xấu hổ tới nóng cả người.
Cậu dùng chăn quấn thân mình, xoa xoa đầu Tiểu Bố, "Tao không sao,... đừng lo lắng."
"Meo meo?" Tiểu Bố nghiêng đầu.
"Cảm ơn mày đã đánh thức tao dậy." Lâm Hân cúi đầu hôn đỉnh đầu nó, "Mày đi tìm quản gia đi, tao sẽ xuống ngay."
"Meo meo~" Tiểu Bố duỗi thắt lưng, chậm rãi nhảy xuống giường, đi ba bước quay lại một lần, xác nhận Lâm Hân thật sự không sao mới ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Hân thở dài, xốc chăn lên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm.
Tối hôm qua sau khi tắm xong, cậu mệt mỏi quá nên treo mình lên người huấn luyện viên, mặc cho hắn hầu hạ cậu, sau đó cậu về giường thế nào, khi nào ngủ thì không nhớ rõ nữa.
Ngủ thẳng cẳng tới sáng, ngay cả việc huấn luyện viên rời giường cũng không biết.
Nếu không phải có Tiểu Bố đánh thức cậu thì có khi cậu ngủ tới trưa luôn.
Vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, cậu xuống giường, tìm được hộp thuốc có cái bình xịt rồi đi vào phòng tắm, soi gương, nhắm chỗ nào có dấu hôn thì dùng sức phun thuốc vào chỗ đó.
Cổ, ngực, lưng, bụng, eo, đầu gối, đùi bên trong...
Hiệu quả của chai thuốc xịt này rất tốt, phun một lượt, tất cả các loại dấu vết đã mờ hơn rất nhiều.
Cậu xoa xoa đầu gối để thuốc thấm nhanh hơn cho mau hết máu bầm.
Mười phút sau, Lâm Hân rửa mặt xong, lấy đồng phục mới ra mặc vào.
Đồng phục là một bộ quân phục màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng như tuyết, cà vạt màu bạc, cổ áo và cổ tay khảm viền vàng, huy hiệu Học viện Quân sự Vấn Thiên và quốc huy của Đế quốc Huyền Vũ, đai lưng cũng là màu vàng, giày ủng bóng lưỡng, đội thêm mũ sĩ quan vào, cả người nhìn rất oai hùng hiên ngang.
"Chào buổi sáng thưa phu nhân." Bạch Húc đứng dưới cầu thang, hiền lành nhìn thiếu niên mặc quân phục vội vàng xuống lầu.
"Chào buổi sáng, Bạch gia gia." Lâm Hân áy náy nói, "Hôm nay con không ăn sáng ở nhà."
Thời gian gấp quá, chỉ đủ để đi đến trường.
"Phu nhân không cần vội, buổi sáng trước khi Nguyên soái đi đã dặn tôi đưa phu nhân đến trường." Bạch Húc trấn an nói.
"Nhưng mà..." Lâm Hân do dự.
Mai Lâm đi tới với hai hộp cơm được giữ ấm trong tay, "Phu nhân, đây là bữa sáng và bữa trưa mà tôi đã nấu cho ngài. Bữa sáng ngài cứ ăn từ từ trên xe, không trễ học đâu."
Lâm Hân giãn mày, nhận lấy hộp cơm giữ ấm, cảm kích nói: "Con cảm ơn dì Mai."
Mai Lâm nhẹ nhàng mỉm cười.
Nguyên soái cũng là do bà chăm lớn, thỉnh thoảng cũng có trường hợp ngủ quên suýt chút đi học muộn như thế này, bà và quản gia Bạch có kinh nghiệm nên xử lý vô cùng dễ dàng.
Xe huyền phù đã đậu ở bãi đất trống bên ngoài lâu đài từ sớm, sau khi Lâm Hân lên xe, quản gia đi vào ngồi xuống ghế lái.
"Bạch gia gia, chúng ta không để xe tự lái sao?" Lâm Hân tò mò hỏi.
Bạch Húc thong dong nói: "Xe lái tự động rất chậm, để tôi lái thủ công sẽ nhanh hơn."
Lâm Hân: ?
Năm phút sau, cậu vừa uống sữa do Mai Lâm làm vừa sững sờ nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Nhanh quá!
Vừa nhanh vừa ổn định!
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Chỉ dùng năm phút đồng hồ mà đã chạy ra khỏi khu vực lâu đài, chạy thẳng về hướng nội thành.
Gương mặt anh tuấn của Bạch Húc nở một nụ cười tự tin, ngón tay linh hoạt sử dụng bảng điều khiển, tránh tất cả chướng ngại vật, từ từ vượt qua các xe trên đường, giống như một tia sáng xuyên qua con đường.
Chờ Lâm Hân ăn xong bữa sáng Mai Lâm làm, xe huyền phù cũng đã tới Học viện Quân sự Vấn Thiên.
7 giờ 40 phút đến cổng học viện.
Bạch Húc giảm tốc độ, từ từ hạ xe xuống, chào hỏi bảo vệ rồi thoái mái lái xe vào cổng.
"Bạch gia gia quen chú bảo vệ ạ?" Lâm Hân kinh ngạc hỏi. Bảo vệ thấy tài xế là quản gia, không những không ngăn cản mà còn cung kính để ông đi qua.
"Có quen." Bạch Húc quen tay chạy xe trong học viện, "Lúc trước Nguyên soái và lão gia đều là do tôi chở đi học."
Lâm Hân chớp mắt mấy cái.
Lão gia trong miệng của quản gia gia gia chính là cha của anh cậu.
"Đến rồi." Bạch Húc dừng xe trước tòa nhà giảng dạy của Khoa Cơ giáp, "Buổi chiều tan học tôi sẽ đến đón phu nhân."
"Con cảm ơn Bạch gia gia." Lâm Hân nói.
"Mau đi đi." Bạch Húc mỉm cười đáp lại.
Cửa xe huyền phù tự động mở ra, Lâm Hân xuống, chỉnh lại đồng phục, vẫy tay với Bạch Húc rồi ngẩng đầu bước vào tòa nhà.
Lúc này, sinh viên lớp A01 đã đến khoảng 80%, chưa đến giờ học nên có người thì lấy giáo trình ra đọc, người thì chỉnh sửa lại ghi chú, người thì tra thêm tài liệu điện tử, tìm đề tài các thứ, là sinh viên của lớp chọn, ai cũng không nỡ lãng phí một giây nào.
Lâm Hân bước vào phòng học, cửa điện tử "bíp" một tiếng, ghi lại thời gian vào lớp của cậu.
Tiếng "bíp" thu hút sự chú ý của một số người, Alpha ngồi ở hàng đầu nhìn thấy Lâm Hân, hai con mắt sáng như đèn pha ô-tô.
"Chào buổi sáng, bạn Lâm..."
Cậu ta vừa chào, các bạn học khác đều ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng hướng đôi mắt nóng rực của bản thân về phía Lâm Hân.
"Chào buổi sáng! Phá Quân!"
"Chào buổi sáng, bạn học Lâm!"
"Hé-lô, bé Lâm~"
"Chòi đắc ơi, Tiểu Phá Quân mặc quân phục đẹp quá đi mất!"
"Không phải chứ? Cùng là đồng phục giống nhau, mình mặc thì thô thiển, cậu ấy mặc lại đẹp trai thế kia? Coi cái eo nhỏ kìa, chẹp—"
"Bốp!"
"Móa! Mắc gì đánh tao?"
"Mày quên bài học ngày hôm qua hử? Muốn bị Nguyên soái đập hay gì?"
"Ò....."
"Xin em đừng nhắc nữa!!!"
"Quá nhục!"
Các bạn học nhiệt tình, trải qua ngày hôm qua, Lâm Hân đã bắt đầu quen rồi.
"Chào buổi sáng, mọi người." Cậu bình tĩnh chào hỏi tất cả các bạn, tìm vì trí của mình rồi ngồi xuống, lấy giáo trình và bài tập ra khỏi balo.
Sinh viên Alpha ngồi bên tay trái của cậu quan tâm hỏi: "Cậu thấy ổn không?"
Động tác cầm bút của Lâm Hân dừng lại, nhìn đối phương.
Bạn học Alpha này tên là Khổng Tranh, mười tám tuổi, đến từ hành tinh Chương Dương, thích chơi bóng rổ, cha mẹ là công nhân viên chức, trong nhà còn có một em gái là Omega, bảy tuổi, đang học tiểu học.
Nếu bạn muốn hỏi tại sao Lâm Hân biết nhiều như vậy?
Vì bạn học Khổng là một cái máy nói.
Ngày hôm qua từ lúc vào học cho tới tan học, nói nói nói nói nói mãi, giống như trong nhà có cái gì