Edit: Phộn
––––––––––
Từ nhỏ Lâm Hân đã được dạy rằng, chiến sĩ là thân phận hàng đầu của một người quân nhân, kệ bạn là lính bộ phận nào, cấp bậc ra sao, chỉ cần lên chiến trường là bạn phải gánh vác sứ mệnh chiến đấu.
Đồng đội là người bạn phó thác phía sau lưng của bản thân, tin tưởng lẫn nhau và trao mạng sống của mình cho họ. Cho dù có hy sinh bản thân cũng không được chùn bước bảo vệ tính mạng của đồng đội.
Sinh viên trường quân đội không giống với những trường của các ngành khác, từ lúc nhập học đã được nhập quân tịch, bất kỳ hành vi vi phạm kỷ luật nào cũng sẽ được xử lý bởi quân đội.
Lúc trước còn ở Học viện Quân sự Hoa Đông, tuy cậu không hòa đồng nhưng khi huấn luyện theo đoàn đội cũng không hề có khoảng cách với đồng đội, phối hợp rất ăn ý.
Giảng viên hướng dẫn của trường đã từng nói, bọn họ có thể đọ sức, có thể tỷ thí, có thể có một chút đố kỵ mà va chạm nhẹ, nhưng tuyệt đối không được dùng sức mạnh lớn để tấn công bạn học.
Học viện Hoa Đông như thế, tất nhiên Học viện Vấn Thiên cũng sẽ như vậy.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Tông Nguyên và sinh viên Khoa Hậu cần phát sinh cãi vã, điều này vẫn có thể du di bỏ qua được, nhưng dùng bóng rổ kèm theo tinh thần lực để đập vào người khác, trong quá trình thi đấu bóng rổ sử dụng tin tức tố và tinh thần lực để tấn công, điều này hoàn toàn trái với quy định về một chiến sĩ.
Lâm Hân khinh thường làm đồng đội với một người như vậy.
Khi cậu ném câu Tông Nguyên không xứng làm một người chiến sĩ, tất cả sinh viên có mặt ở sân bóng rổ đều sốc.
Thiếu niên với mái tóc đen như mực, sơ mi trắng như tuyết, lưng đứng thẳng trước cái hố lớn, trang nghiêm mà nghiêm túc, ánh nắng mặt trời giữa trưa gay gắt hắt lên mặt cậu, mồ hôi phản chiếu trong suốt, khúc xạ ánh sáng rực rỡ.
Alpha nhìn tới ngây người, tim đập thình thịch.
Tông Nguyên chật vật ngồi trên đất, chống lại ánh mắt sắc bén của thiếu niên, ngón tay vô thức run rẩy.
Tuy bình thường anh ta tác quai tác quái quen nhưng vẫn rất chú ý lời nói và hành động, thông minh giẫm lên điểm mấu chốt của quy tắc, không để lại bất kỳ nhược điểm nào. Ngay cả khi ai đó muốn tố cáo anh ta, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng nên cũng chỉ có thể đau khổ bỏ qua, không thể giải quyết được gì.
Nhưng hôm nay, anh ta lại bị cơn thịnh nộ làm mờ mắt và phạm sai lầm!
Trước mắt bao người sử dụng tin tức tố và tinh thần lực tấn công bạn học cùng trường, chứng cứ rõ ràng!
Lửa giận cháy trong lồng ngực, sắc mặt anh ta thay đổi như đèn giao thông, bị một loạt đủ loại ánh mắt nhìn chăm chú mà lạnh cả người.
"Tít tít—"
Đương lúc bầu không khí rất căng thăng, huấn luyện viên giữ trật tự học viện lái phi hành khí bay từ trên trời xuống, ánh mặt lạnh như băng đảo qua cái hố lớn trên mặt đất cùng với hai sinh viên đang đối chọi gay gắt, mặt không thay đổi: "Hai người các cậu theo tôi đi tới bộ quân sự một chuyến."
***
Cuối cùng Lâm Hân cũng không có cách nào đi thăm huấn luyện viên Lăng.
Lúc này cậu đang ngồi ở phòng thẩm vấn của quân đội, bình tĩnh nhìn thiếu úy ngồi đối diện.
Quân dự bị sẽ do quân bộ quản lý, vi phạm kỷ luật sẽ do bọn họ xét xử.
Trước người thiếu úy có một màn hình ảo, phía trên liệt kê thông tin sơ yếu lý lịch của Lâm Hân, khi nhìn thấy cột bạn đời tương lai, ông chớp chớp mắt, khẽ cong khóe miệng rồi nhìn nhóc Omega đang câu nệ.
"Đừng lo lắng." Ông ôn hòa nói, "Chỉ là hỏi thăm một chút thôi, phiền cậu tỉ mỉ tường thuật lại đúng sự thật hiện trường lúc đó."
"Vâng." Lâm Hân ngồi nghiêm chỉnh.
Cậu nói rất khách quan, không mang theo một chút cảm xúc cá nhân, nói toàn bộ vấn đề từ đầu tới đuôi, sau khi kết thúc, cậu chủ động nhận sai.
"Em xin lỗi vì làm bể sân bóng rổ."
"Khụ." Thiếu úy dừng ghi chép lại, hắng giọng, "Cơ bản là giống với những gì camera giám sát ghi lại."
Hai mươi phút trước ông đã xem qua video giám sát sân bóng rổ, cũng nắm sơ bộ sự tình vụ việc, sở dĩ yêu cầu tường thuật lại một lần là vì để xem cậu ta có nói đúng sự thật hay không.
Một số người không muốn chịu trách nhiệm sẽ phủi sạch sẽ mọi chuyện, nói chuyện rất cẩn thận, tâm lý cứng, nếu không đưa ra bằng chứng thuyết phục, rất khó để phá phòng tuyến tâm lý của bọn họ.
"Tinh." Thiết bị nhận dạng của thiếu úy vang lên, ông mở chế độ ẩn rồi xem, nhìn thấy tin nhắn gửi tới mà nhướn mày, nói với Lâm Hân, "Cậu không có vấn đề gì lớn, đền tiền bồi thường sân bóng là có thể đi."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Thiếu úy chỉnh sửa sổ ghi chép lại rồi thu vào trong không gian, đứng dậy mở cửa phòng thẩm vấn, "Người nhà cậu đang đến."
Người nhà?
Lâm Hân ngẩn ra, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, đi tới cửa, cậu dừng bước, chần chờ hỏi: "Người còn lại, quân đội sẽ xử lý như thế nào?"
Thiếu úy mỉm cười, "Tôi không phụ trách cậu ta, kết quả xử phạt sẽ thông báo sau."
Lâm Hân gật đầu, không hỏi thêm nữa, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa đi được hai bước đã thấy một người đàn ông tóc bạc mặc quân phục đang ngồi trên hàng ghế chờ ở ngoài hành lang.
Người đàn ông cầm một quyển sách trong tay lặng lẽ đọc, quân nhân đi qua lại đều chào hỏi hắn.
Lâm Hân giãn đôi mày nhíu chặt, bước nhanh hơn đi về phía người đàn ông.
Dường như cảm ứng được hơi thở của cậu, nam nhân khép sách lại, quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
"Anh ơi." Lâm Hân đi tới trước mặt hắn, nghĩ tới chuyện mình phá hoại tài sản công cộng phải bồi thường một số tiền lớn mà xấu hổ.
Lý Diệu cất sách, đứng dậy ôm thiếu niên vào lòng, tỉ mỉ kiểm tra, "Có bị thương chỗ nào không?"
Lâm Hân tựa đầu vào lòng hắn, lắc đầu, "Dạ không."
Nói chung đẳng cấp tinh thần lực của Khoa Chiến đấu không bằng Khoa Cơ giáp, tinh thần lực của Tống Nguyên chỉ có cấp 4, căn bản không phải là đối thủ của cậu.
"Không bị thương là tốt rồi." Lý Diệu thu lại sắc lạnh trong mắt, trấn an vỗ lưng thiếu niên, "Chúng ta đi."
"Khoan đã." Lâm Hân giữ chặt góc áo nam nhân, tóc ngố xìu xuống, thấp giọng nói, "Còn phải nộp tiền bồi thường."
Đều trách cậu không khống chế được cảm xúc, đập một cái hố lớn trên sân bóng rổ, không biết phải đền bao nhiêu tiền nữa.
Đỉnh đầu có tiếng cười khẽ của nam nhân, cậu hoang mang ngẩng đầu lên.
Lý Diệu chỉ búng nhẹ vào trán cậu, "Anh nộp giúp em rồi."
Lâm Hân có chút kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "Không phải anh đang bận sao? Sao lại đến đây được?"
Lý Diệu nắm tay cậu, cùng nhau đi khỏi khu vực thẩm vấn.
"Anh đang làm việc ở chỗ này thì nhận được thông báo của bên thẩm vấn, làm người nhà, đương nhiên anh phải tới đây đón người rồi."
Thực ra là không có thông báo nào ở đây cả, mà là sau khi nhận được đoạn video do nhóc Lý Úc gửi tới, hắn trực tiếp hạ lệnh đưa người tới quân bộ để thẩm vấn, nghiêm khắc thực hiện theo trình tự, ngăn chặn mọi kẻ dám nhúng tay vào.
"Em xin lỗi..." Lâm Hân xin lỗi.
"Bé ngốc, em không sai." Lý Diệu bóp gáy cậu như gáy mèo con, "Người sai chính là đối phương. Thân là lính dự bị mà ngay cả tố chất cơ bản kèm đạo đức cũng không có, sau này vào quân đội cũng chỉ có thể trở thành con ngựa hại đàn."
Hai người vừa đi vừa nói, một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh biếc vội vàng chạy tới, nhìn vai ông ta, hẳn là quân hàm thượng tướng.
Ông ta nhìn thấy Lý Diệu thì kinh ngạc, dừng bước chào hỏi.
Lý Diệu thản nhiên gật đầu, ôm bả vai Lâm Hân rồi lướt qua ông.
Thượng tướng trung niên kia vẫn đứng im một chỗ, chờ hai người đi xa mới bỏ tay chào xuống, cau mày, mặt âm trầm