Edit: Phộn
––––––––––
Giới tính nhân loại tiến hóa, tốc độ sinh sôi nảy nở cũng tăng theo, mà những tinh vực được khai thác có rất nhiều hành tinh có thể sinh sống, cho nên người bình thường chỉ cần có chút tiền là có thể mua được một mảnh đất lớn.
Tổ tiên của Lý gia đi theo vị hoàng đế đầu tiên của Đế quốc Huyền Vũ mở rộng lãnh thổ, chiến tích hiển hách vô cùng, con cháu hậu duệ cũng vì đế quốc mà có những cống hiến to lớn, tích lũy tài phú, không thể đem ra lượng giá được, khuyết điểm duy nhất chính là con cháu dòng chính sống không được lâu, hậu duệ đơn bạc. Hầu hết bọn họ đều chết ở trên chiến trường, anh dũng hy sinh vì hòa bình của đế quốc.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu tuổi còn trẻ đã lên làm nguyên soái của đế quốc, trừ tài năng xuất chúng, thực lực mạnh mẽ, còn phải kể đến quân công tích cóp được từ tổ tiên, đặt nền móng cho con đường làm "quan" của hắn. Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã được nuôi dưới gối của hoàng hậu, được xem như một nửa hoàng tử, được hoàng đế rất tín nhiệm.
Tài sải của Lý gia trừ lâu đài này ra, còn có cả thảo nguyên, núi rừng, hồ nước, diện tích vô cùng lớn, muốn cưỡi ngựa đi hết một vòng thì cũng mất ít nhất mười tiếng.
Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, bốn tiếng nữa trời sẽ tối, đương nhiên Lý Diệu sẽ không dẫn Lâm Hân đi dạo quá xa.
Hai người cưỡi ngựa, nhàn nhã đi xuyên qua con đường nhỏ trong vườn hoa đi ra khỏi sân, vượt qua một cây cầu gỗ tràn ngập hương vị cổ điển, tiến đến đồng cỏ xanh rì tươi tốt.
Lâm Hân nắm chặt dây cương, thẳng lưng kẹp chặt bụng ngựa, có chút khẩn trương khi Tuyết di chuyển.
Là người mới cưỡi ngựa, được như vậy đã là tiến bộ rất lớn.
Mười phút trước thiếu niên còn xém ngã trên lưng ngựa, hiện tại đã cưỡi ra hình ra dạng rồi.
Dù sao cũng là sinh viên cơ giáp, học gì cũng nhanh.
Lý Diệu lấy tư thái đẹp trai cưỡi ngựa vàng, đặc biệt đi chậm ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lâm Hân.
"Ngựa là một con vật có linh tính, nó cảm nhận được cảm xúc của em. Nếu em quá lo lắng nó cũng sẽ căng thẳng theo." Hắn kiên nhẫn giảng giải.
"Ồ." Lâm Hân thả lỏng tứ chi, cố gắng để thân mình không quá cứng ngắc, chân giẫm lên dây bàn đạp, hơi hơi nâng mô.ng lên, dần nắm được bí quyết, phối hợp với tiếng bước chân "cộp cộp" của ngựa, cao thấp phập phồng, chầm chậm đuổi theo ngựa vàng ở phía trước, sóng vai đi cùng Lý Diệu.
"Làm rất tốt." Lý Diệu không chút keo kiệt khen cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hân nở nụ cười tươi rói.
Ngựa vàng mà Lý Diệu cưỡi tên là Khải, có huyết thống cổ xưa, bờm vàng nhạt, cái đuôi phiêu dật, không chỉ nhìn mê hoặc mà còn rất được đồng loại yêu thích. Tuyết đến gần, thân mật chạm đầu nó, nhưng nó thờ ơ lướt ngang, đi thẳng một mạch.
Tuyết bị lạnh nhạt, đuôi dùng sức vung lên vỗ mông Khải.
Khải phun khí từ hai cái lỗ mũi, kêu lên một tiếng, kéo dài khoảng cách với Tuyết.
Lâm Hân thấy thế, tò mò hỏi: "Tụi nó... cãi nhau?"
Lý Diệu cười nói: "Bọn nó là vợ chồng, tình cảm rất tốt."
Lâm Hân nghi ngờ.
Vợ chồng?
Tình cảm tốt?
Với phản ứng lạnh nhạt vừa rồi của Khải, nói thật là nhìn không ra tình cảm bọn nó tốt chỗ nào.
Lý Diệu kéo dây cương, buộc Khải phải quay lại với Tuyết, "Khải có tinh thần trách nhiệm cao, vừa rồi nó nhắc nhở Tuyết, phải làm việc cho tốt."
Ngựa biến dị có chỉ số IQ cao, nên cũng có ý thức mạnh mẽ về bản thân.
Trước đây khi Lý Diệu được nghỉ ở nhà thường cưỡi Khải đi dạo khắp nơi, dần dà Khải coi đây là một công việc.
Tuyết là vợ của Khải, bình thường sống ở trại ngựa, hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài làm việc, có hơi không quen, luôn muốn ở bên cạnh chồng.
Lâm Hân buông một tay cầm dây cương, nhẹ nhàng vuốt ve bờm mềm mại của Tuyết. "Cảm ơn mày nhé."
Tuyết nhẹ nhàng "hí" một cái, học theo dáng vẻ của Khải, nghiêm túc làm việc.
Khải tăng tốc, Tuyết cũng tăng theo, hai con ngựa một trước một sau chạy trên bãi cỏ.
Hai người cách lâu đài càng ngày càng xa, chạy tới thảo nguyên.
Thảo nguyên rộng vô tận, màu xanh rì chảy xiết, có một đám trâu dê nhàn nhã ăn cỏ, ở phía xa xa, từng cái lều sắp xếp nối liền nhau thành một mảnh lơ lửng giữa không trung, giống như một tòa thành di động vậy.
"Đó là gì thế?" Lâm Hân chỉ vào những cái lều.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Nhà của những người chăn gia súc." Lý Diệu nói, "Bọn họ phụ trách việc chăn nuôi của Lý gia."
Lâm Hân kinh ngạc.
Cậu nghĩ cả khu này chỉ có trong lâu đài mới có người sống thôi. Thì ra còn có nhiều người sống ở những nơi mà cậu không biết.
"Lộc cộc lộc cộc—"
Một tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, có một con tuấn mã màu đen phi ra từ trong đàn cừu, trên lưng ngựa là một người đàn ông thô kệch mặc áo cộc tay.
Lý Diệu giữ chặt dây cương, Khải dừng bước.
Lâm Hân dừng theo, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên con ngựa đen.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của người nọ rất tốt, tốc độ rất nhanh, lao nhanh