Edit: Phộn
––––––––––
Lâm Hân vừa bước vào phòng học đã được đông đảo bạn cùng lớp nhìn chăm chú với một đôi mắt nóng rực, Đường Tuyết Phi và Khổng Tranh kích động đi tới.
"Bạn học Lâm, thẩm vấn ổn không?"
"Tớ nghe nói Tông Nguyên buộc phải chuyển ngành! Bởi ta nói, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát!"
Đường Tuyết Phi chống nạnh ngẩng đầu cười to.
Các sinh viên khác cũng vui vẻ tham gia thảo luận.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Tao có xem video trận battle bóng rổ rồi, bạn Lâm đỉnh quá trời quá đất! Giá mà hôm qua đi tới hiện trường để xem, tiếc gần chết!"
"Nghe nói Tông Nguyên đó là No.1 của Khoa Chiến đấu, cũng thế là cùng mà dám nhận là số một cơ đấy?
"Mấy thanh niên Khoa Chiến đấu bị ức hiếp lâu vậy mà vẫn nhịn được?"
"Haizz, ai bảo người ta có cha là thượng tướng chứ?"
"Dữ vậy sao? Baba tao cũng là thượng tướng nè mà tao cũng có như thằng cha đó đâu."
"Cừ ẻ, so quân hàm thì ai làm lại bạn đời là Nguyên soái của bạn học Lâm?"
Lớp học im lặng trong nửa phút.
Lâm Hân nhìn về phía người bạn nói câu đó, đối phương xấu hổ sờ gáy, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán.
"Không phải lỗi của tớ nên mọi thứ suôn sẻ, đền tiền làm hư sân bóng rổ là xong." Cậu kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của bạn cùng lớp.
Tuy chỉ giao tiếp với bọn họ được hai ngày, nhưng cơ bản là Lâm Hân đã quen với nhiệt tình thân thiện của bạn học.
Đây là những thiếu niên rất đáng yêu.
Lâm Hân không còn cô đơn một mình như trước nữa, mà đã cố gắng hòa nhập với các bạn hơn.
"Ai? Đền tiền?" Đường Tuyết Phi nhớ tới cái hố lớn kia, tò mò hỏi, "Đền nhiêu tiền?"
Lâm Hân giật mình, chậm rãi lắc đầu.
Hôm qua đột nhiên thấy anh cậu đến đón ở Bộ Thẩm vấn, vui quá nên quên hỏi, sau đó đi tới bệnh viện thăm Tam hoàng tử và huấn luyện viên Lăng, tiếp theo là về nhà cưỡi ngựa đi dạo thảo nguyên, lại gặp chuyện ở hồ Thanh Nguyệt nữa nên chuyện bồi thường bao nhiêu bị cậu ném lên chín tầng mây.
Lâm Hân có hơi ảo não.
Cậu không làm ra tiền mà khiến gia đình phải tiêu nhiều như vậy, rất không nên.
Không biết tiền kiếm được từ livestream có đủ đền không nữa?
"Hử?" Biểu tình của thiếu niên quá mức rối rắm, đầu Đường Tuyết Phi toàn là dấu chấm hỏi. Là đương sự mà sao cậu ấy không biết đền bao nhiêu nhỉ?
Lâm Hân đi tới chỗ ngồi của mình, buông balo xuống, khẽ rũ mắt, lông mi run rẩy, thành thật trả lời: "Tiền là anh tớ trả."
"À, ra là anh trai trả..." Đường Tuyết Phi bỗng khựng lại hai giây, hai mắt trợn tròn. Ê khoan nha má, anh? Anh trai cậu là ai?
Khổng Tranh đá đá lông nheo với cô, cuối cùng cô cũng hiểu ý, ho khan: "A haha, tốt tốt..., haha."
Đu!
Tiểu Phá Quân gọi nguyên soái là anh!
Đi đập đầu đây, ngọt ẻ ẻ!
Cô âm thầm kích động xoa xoa tay, còn muốn hỏi thêm thì chuông lớp vang lên, chỉ có thể mất hứng đi về chỗ.
Cố vấn học tập Lục Tĩnh bước vào phòng học, vừa đến trước bục giảng đã chuyển tầm mắt tới trên người Lâm Hân khoảng ba giây, tiếp theo mở giáo trình ra rồi mở màn hình ảo.
Sinh viên mới chuyển tới được hai ngày đã làm cô kinh hãi không ít.
Ngày đầu tiên đâm trọng thương huấn luyện viên hướng dẫn thực chiến, ngày thứ hai xung đột với sinh viên Khoa Chiến đấu, bị đưa tới Bộ Thẩm vấn. Tuy lỗi sai không phải của em ấy, nhưng thêm vài lần vậy nữa chắc cô bị bệnh tim luôn quá.
Đã lâu học viện chưa xuất hiện sinh viên nào xuất sắc như vậy, đương nhiên là không phải Lục Tĩnh thấy không tốt, mà là sinh viên cơ giáp rất quý giá, được bồi dưỡng đến đại học cũng không dễ, cô hy vọng mỗi sinh viên đều có thể bình an vượt qua năm năm đại học, thuận lợi tốt nghiệp, sau này đi vào quân đội cống hiến sức mình cho đế quốc.
Cầm thước, Lục Tĩnh chỉ vào bản đồ mô phỏng trên màn hình ảo, bắt đầu giảng bài: "Hôm nay chúng ta sẽ đi sâu vào căn nguyên tinh thần. Nếu như coi căn nguyên tinh thần là một vũ trụ nhỏ, vậy thì nơi này chính là trung tâm của vũ trụ. Đó là nhà máy sản xuất tinh thần lực, là kho lưu trữ, máy hấp thụ, cùng với linh hồn của con người, nó..."
Lâm Hân cầm bút, nghiêm túc ghi chép.
Vừa rồi bị cố vấn học tập nhìn chằm chằm, cậu hơi căng thẳng, cho là cô sẽ nhắc tới chuyện hôm qua, kết quả cô không nói cái gì hết, trực tiếp giảng bài luôn.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hân càng cố gắng nghe giảng.
Một tiết học trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác chuông đã reo lên.
Lục Tĩnh sửa soạn lại giáo trình, trước khi rời đi có thông báo một tin.
"Tuần sau chúng ta sẽ tham gia huấn luyện thực chiến dã ngoại cùng với Khoa Chiến đấu, Khoa Hậu cần, Khoa Quân y và Khoa Kỹ thuật cơ giáp, thời gian là một tuần."
Ngay khi cô vừa hết lời, sinh viên lập tức ồ lên lấy lại sinh khí.
"Wow, cuối cùng cũng được huấn luyện dã ngoại! Tao chờ ngày này lâu lắm rồi đó!"
"Có giống hồi trước không nhỉ, là kiểu huấn luyện kỹ năng sinh tồn đồ đó?"
"Gì ba? Hồi phổ thông đã huấn luyện trong rừng có dị thú cấp 1 cấp 2 rồi, đại học thì chắc chắn phải nâng độ khó lên chứ."
"Hợp tác với khoa khác nữa hả? Tụi mày chắc chắn muốn Khoa Hậu cần tham gia?"
"Hậu cần là bộ phận rất quan trọng trong quân đội, mày đừng có xem thường bọn họ."
"Khoa Chiến đấu? Lái máy bay chiến đấu?"
"Khoa Quân y có mấy em gái Omega đóoo!"
"Ê bắt đầu khoái khoái rồi á—"
"Nghe đàn chị khóa trước nói là năm nhất sẽ đi tới hồ dị thú Bea ở trong rừng rậm á."
Lục Tĩnh chờ sinh viên nói xong, vỗ vỗ tay nhắc bọn họ im lặng tập trung.
Chờ lớp học yên tĩnh, cô nghiêm túc nói: "Lần huấn luyện thực chiến này có danh ngạch tử vong, nói cách khác, trong lúc huấn luyện có thể sẽ xảy ra tai nạn, thậm chí là tử vong. Tất nhiên là học viện sẽ cử giảng viên đi theo giám sát, tận lực đảm bảo an toàn cho tính mạng của tất cả sinh viên."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Nghe thấy có danh ngạch tử vong, từng sinh viên không tự chủ được thẳng lưng, đôi mắt nghiêm túc, ý chí chiến đấu cao ngất.
Lục Tĩnh nhìn quanh một vòng, nở một nụ cười tán thưởng: "Rất tốt. Bây giờ tôi sẽ đưa các trò một mẫu đơn, làm ơn là điền cẩn thận vào đấy."
Cô gảy gảy thiết bị nhận dạng, gửi thư theo chế độ hàng loạt.
"Ong ong—"
Lâm Hân thấy thiết bị nhận dạng rung hai cái, nhẹ nhàng ấn vào, phanh, bàn phím và màn hình ảo bật ra cùng lúc.
Cậu xem nhanh qua.
Trang đầu tiên điền thông tin cá nhân, thông tin gia đình và cam kết tự nguyện tham gia huấn luyện.
Trang thứ hai là... di thư!
Cậu ngẩn người.
"Ối mẹ yêu ơi!" Khổng Tranh ngồi ở cạnh khẽ hô.
Những người khác cũng không hẹn mà cùng hô theo.
Lục Tĩnh xác định tất cả sinh viên đã nhận được đơn, trầm giọng nói: "Thứ sáu nộp lại, trong thời gian này, các trò có cơ hội được đổi ý."
"Báo cáo huấn luyện viên..." Lớp trưởng Đàm Nặc giơ tay lên.
Lục Tĩnh ý bảo cậu ta đứng dậy phát biểu.
Đàm Nặc đứng dậy nói: "Cho em hỏi "cơ hội đổi ý" là sao ạ? Là không tham gia huấn luyện hay sao ạ?"
Lục Tĩnh nở nụ cười thâm thúy, "Cơ hội đổi ý ở đây không phải là không tham gia huấn luyện, mà là chuyển ngành."
Các sinh viên ngạc nhiên.
Từ tiểu học cho tới đại học, bọn họ vẫn luôn là quân cơ giáp dự bị, sao có thể chuyển ngành được? Huống chi, mỗi chuyên ngành của học viện quân sự đều phải tham gia huấn luyện thực chiến, nói chuyển ngành thì khác gì phải chuyển trường.
Lục Tĩnh nói: "Các trò không cần vội điền, về nhà thương lượng với người nhà rồi điền cũng không muộn."
Chờ cô rời đi, phòng học nổ tung, náo nhiệt như đám cưới.
"Di thư? Viết như nào vậy?" Đường Tuyết Phi vuốt cằm.
"Haha, viết đại chứ sao, dù gì thì chắc kèo tụi mình cũng có thể bình an trở về." Khổng Tranh nhún vai nói.
"Bốp!"
"Gì? Sao bà đánh tui?" Khổng Tranh bị đánh tới choáng.
"Đừng có mà lanh chanh chỉ tào lao nha bà già. Nói trước bước không qua, thu lời nói lại cho bà!" Đường Tuyết Phi túm lấy cậu ta, hung dữ gầm lên.
Khổng Tranh vội vàng nói: "Được được được, tớ thu, tớ thu! Đừng nắm tóc tớ nữa, tớ mà trọc đầu là cậu chịu trách nhiệm đấy nhé!"
"Hừ, nói vậy còn được." Đường Tuyết Phi buông cậu ta ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Hân, kinh ngạc phát hiện cậu đã điền đầy đủ thông tin.
"Ô, bạn học Lâm không thương lượng với người nhà sao?" Cô hỏi.
"Ừm, không cần." Ngón tay Lâm Hân lướt trên bàn phím, nghiêm túc điền vào biểu mẫu.
Muốn trở thành chiến sĩ cơ giáp ưu tú, nhất định phải trải qua hàng ngàn thử thách, chỉ là một chuyến thực chiến dã ngoại mà thôi, không có gì kinh ngạc.
Lâm Hân điền thông tin cá nhân xong, tiếp đến là điền thông tin người nhà, bỏ qua cột cha mẹ, viết vào mục người thân khác: Bạn đời: Lý Diệu.
Viết xong, hai tai cậu đỏ bừng.
May mắn màn hình để chế độ ẩn, những người khác không thể nhìn thấy cậu điền cái gì.
Mở trang tiếp theo, cậu hơi ngẩn người.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Di thư, viết cái gì bây giờ?
Khổng Tranh và Đường Tuyết Phi nhìn nhau, quay về chỗ ngồi, không cam lòng yếu thế điền vào biểu mẫu.
Khi giảng viên của tiết học thứ hai bước vào, phát hiện lớp A01 này ai cũng nhìn về phía trước rồi chọt chọt ngón tay vào "không khí".
***
Buổi trưa, Lâm Hân quay về biệt thự của học viện.
Vừa bước vào sân nhỏ trước biệt thự, một huấn luyện viên trung niên mặc quân phục vừa chắp tay vừa chậm rãi đi tới, vui vẻ nói với cậu: "Yo, thằng nhóc này về rồi đấy à?"
Lâm Hân không biết ông là ai, nhưng gặp huấn luyện viên thì vẫn theo bản năng đứng thẳng, kính lễ với ông: "Xin chào huấn luyện viên, em là Lâm Hân của lớp A01 Khoa Cơ giáp."
Huấn luyện viên trung niên vuốt vuốt râu đánh giá cậu: "Thầy họ Phùng, từng là cố vấn học tập của lớp thằng nhóc Diệu."
Lâm Hân sửng sốt.
Vị huấn luyện viên này cố vấn học tập cũ của anh cậu?
Vị huấn luyện viên Phùng thừa dịp thiếu niên ngẩn người, cười tủm tỉm nói: "Nào nào, chúng ta kết bạn, sau này nếu nhóc có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi thầy."
"Dạ." Lâm Hân nghe lời dùng thiết bị nhận dạng thêm số liên lạc của ông vào.
Huấn luyện viên Phùng đã đạt được mục đích, hài lòng rời đi.
Lâm Hân đứng ở cửa, nhìn bóng lưng ông, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Hình như có gì đó sai sai?
Hoang mang mở cửa vào biệt thự, thấy phòng khách sáng bóng không tỳ vết, cậu buông cặp sách xuống, chuẩn bị lấy bữa trưa do Mai Lâm làm ở trong nhẫn không gian ra thì thấy