Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 38


trước sau


Edit + Beta: Phộn


******

Tàu u linh hay còn được gọi là tàu ma.

Cụm từ này thường chỉ tới những con tàu vũ trụ mất tích bí ẩn hoặc mất động lực để bay, lơ lửng trong vũ trụ.

Tàu mà mà Huyền Minh phát hiện hiển nhiên là thuộc vế sau,

Đây là một chiếc thuyền vận tải cỡ nhỏ, thích hợp di chuyển ở cự ly ngắn, nhìn bề ngoài không thấy ký hiệu của bất kỳ thế lực nào, cũng không biết là thuộc quốc gia nào, nhưng nếu đã xuất hiện ở tinh vực Ám Hải thì thường cũng không phải là phi thuyền đứng đắn gì.

Rafael từ từ tiếp cận, ba cánh tay bằng máy móc cũng vươn ra từ hai bên hông của con tàu để bắt lấy tàu ma.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lý Diệu mang theo Lâm Hân điều khiển cơ giáp xuất hiện ở cửa khoang của con tàu ma.

Mỗi một phi thuyền khi được chế tạo, cửa khoang luôn được thiết kế tự động và thủ công. Tàu ma mất đi động lực, chương trình tự động đương nhiên đã bị ngắt, chỉ có thể mở bằng tay.

Là một cơ giáp siêu cấp vip pro, Huyền Minh đương nhiên có thể nhẹ nhàng mở cửa khoang ra, mười phút sau, nó thành công mở cửa khoang tàu ma.

Cơ giáp chen vào khe cửa rồi nhanh chóng đóng lại, khoang thuyền trở nên tối đen.

"Hàm lượng khí oxi thấp, nên đeo bình oxi." Huyền Minh phát ra cảnh báo.

Lý Diệu ra hiệu với Lâm Hân, Lâm Hân hiểu ý, lấy ra bình oxi đã chuẩn bị sẵn đeo vào người, đeo thêm mặt nạ thở rồi cùng hắn nhảy ra khỏi khoang điều khiển cơ giáp.

Huyền Minh biến trở lại thành hình cầu, đèn chiếu sáng vừa bật, cả khoang thuyền sáng bừng lên.

Quả nhiên là phi thuyền vận chuyển, bố cục đơn sơ, ngoại trừ phòng điều khiển ở mũi tàu, ngay cả phòng ở đàng hoàng cũng không có, tất cả không gian còn lại đều chất đầy hàng hóa.

"Những thùng hàng này trống rỗng." Quả cầu cơ giáp mở chức năng quét ra, lần lượt dò xét, "Ngay cả hàng hóa cũng không chứa đầy, làm sao lại xuất hành một mình?"

"Không có thi thể thuyền viên trong phòng điều khiển." Lý Diệu cầm đèn pin chiếu vào mọi ngóc ngách. Không thấy thi thể, vậy thì chỉ có một khả năng là thuyền viên đã bỏ phi thuyền và rời đi.

Lâm Hân đi theo Lý Diệu từ đầu, đi dạo một vòng cảm thấy không có gì nguy hiểm thì lấy đèn pin ra cùng nhau dò xét.

Cậu đi tới trước một cánh cửa kim loại, cầm tay cửa kéo, cửa kim loại không nhúc nhích.

"Tiểu Phá Quân, đó là WC." Quả cầu cơ giáp lắc lư ăng-ten trên đầu nói, "Tui quét qua chỗ đó rồi, không có dấu hiệu sinh mệnh bên trong."

Lâm Hân buông tay, xoay người đi dò xét ở nơi khác, đi được hai bước cậu lại trở về.

"Làm sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cửa bị khóa trái." Thiếu niên nhíu mày nói.

Lý Diệu hiểu ngay, hắn để thiếu niên lui về phía sau rồi bước lên cầm tay cửa, tinh thần lực ngưng tụ thành dạng sợi lẻn vào, "cạch" một tiếng, khóa được mở.

Hắn nghiêng người cẩn thận mở cửa, chiếu đèn pin vào trong.

Đúng như lời của cơ giáp nói, trong WC không có một bóng người, khu vực 10m2 này, nhìn không sót một chút nào.

Lâm Hân chiếu đèn pin lên trên, trần nhà khép kíp, không giấu được người.

Xem ra là cậu hơi đa nghi.

Thiếu niên mím môi, buông đèn pin xuống, ánh đèn chiếu xuống sàn nhà, một dấu giày rõ rệt chui vào mắt, cậu nghi hoặc, quay đầu lại nói với người đàn ông đang đứng ở cửa: "Huấn luyện viên, trên mặt đất có dấu giày quân đội...."

"Cẩn thận!" Lý Diệu kéo Lâm Hân qua, nhấc chân đá về phía bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Lâm Hân giật nảy cả mình, dựa vào trong ngực nam nhân, nhìn bóng đen đang rên rỉ trên mặt đất.

Quả cầu cơ giáp xông vào, chiếu sáng toàn bộ WC, "Vậy mà thật sự có người? Ỏ? Phụ nữ?"

Còn là một Alpha nữ!

Một cước uy lực của Lý Diệu không thể khinh thường, bóng đen bị đá đến nằm úp trên đất không thể đứng dậy, vừa ho vừa hộc máu, nhưng mà cô không quan tâm, gian nan nâng lên khuôn mặt tái nhợt gầy gò, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Lý Diệu, nước mước đột nhiên trào ra như thác đổ, khàn khàn mà hô to ——

"Nguyên soái! A a a!!!!!!!"

Đồng tử Lý Diệu co rụt lại.

"Vinh Phỉ?"

Lâm Hân: ⊙口⊙

******

"A a, uống ngon quá đi! Thật tốt mà! A a a ——"

Bên trong buồng lái của Rafael, người phụ nữ áo đen vùi đầu vào uống dịch dinh dưỡng, tay trái một cái tay phải một cái, lưng dựa vào khoang chữa trị ngồi xếp bằng trên mặt đất, ăn như hùm như sói.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Uống liên tục ba hộp dịch dinh dưỡng, cô ợ một tiếng no nê, còn chưa đã thèm mà liếm khóe miệng.

"Không hổ danh là dịch dinh dưỡng chuyên dụng của Nguyên soái, mùi vị không thể chê vào đâu được!"

Ăn no uống đủ rồi, cuối cùng cũng khôi phục lại khí lực, cô nhìn người đàn ông tóc bạc đang ngồi trên ghế thuyền trưởng nhíu mày, miệng há ra, bắt đầu tự thuật lại quá trình mình và Tam hoàng tử chạy trốn.

Cô là thị vệ bên người Tam hoàng tử, nam nhân tóc đen đang nằm trong khoang điều trị này chính là vị Tam hoàng tử đã "hy sinh" của Đế quốc Huyền Vũ.

"....Phi thuyền của chúng tôi bị tinh tặc chặn lại, điện hạ mang theo đội hộ vệ đi chiến đấu, nhưng lại không ngờ thợ mỏ Từ Bình là phản đồ, thế mà lại lén mở cửa sau cho phi thuyền của tinh tặc, dẫn sói vào nhà! Tinh tặc tràn vào phi thuyền, bắt các thuyền viên khác làm con tin, uy hiếp điện hạ và đội hộ vệ đầu hàng! Nhưng mà tính cách của điện hạ chúng ta là như thế nào chứ? Làm sao có thể đưa tay chịu trói? Mà tinh tặc là ai? Một đám người liều mạng sẽ giữ chữ tín sao? Kiên trì chiến đấu còn có khả năng chiến đấu, đầu hàng chính là mặc người chém giết!"

Nói xong một đoạn dài, miệng cô có hơi khô, cầm lấy ly nước trên mặt đất tu một nửa, tiếp tục nói. "CMN! Tinh tặc quá nhiều! Điện hạ với chúng tôi chiến đấu hết một ngày một đêm, thật vất vả mới có thể giết hết 100 tên, kết quả, thằng súc sinh Từ Bình nói nhược điểm của điện hạ cho đám tinh tặc biết, sau đó chúng tôi lại bị chừng 500 tên tinh tặc không biết sống chết vây quanh, bọn chúng ỷ vào số lượng mà làm hao hết tinh thần lực của điện hạ!"

"Bẹp—" Cô dùng sức bóp nát ly nhựa, mắt lộ ra hung quanh.

Lý Diệu trầm ngâm hỏi: "Tại sao Từ Bình phản bội?"

Vinh Phỉ nhổ một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đã cấu kết với bọn tinh tặc từ lâu, đứng ở trung gian kiếm tiền riêng, kiếm tới đầy bồn đầy bát! Lần này có Tam hoàng tử giám sát, chặt đứt con đường kiếm tiền của hắn, hắn liền cố ý nói tuyến đường của chúng tôi cho bọn tinh tặc! 430 thợ mỏ, 50 kỹ thuật viên, 2 kỹ sư và 10 hộ vệ của điện hạ, tất cả đều....tất cả đều...hy sinh!"

Nói đến khúc sau, lệ đã rơi đầy trên gương mặt của Vinh Phỉ, hai tay cô nắm chặt.

Lâm Hân yên lặng đưa khăn giấy cho cô.

Vinh Phỉ nhìn thấy khăn giấy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cũng không nhìn là ai đưa mà cầm lấy, hung hăng lau nước mắt.

Một tờ không đủ, Lâm Hân lại đưa cho cô tờ thứ hai.

"Cảm...cảm ơn." Vinh Phỉ lau xong, mắt đỏ hoe nhìn về phía người đưa khăn giấy cho cô, vừa nhìn, cô sửng sốt.

Thiếu niên này đẹp quá đi mất!!

Chờ đã, cậu ấy là thiếu niên lúc nãy phát hiện ra cô?

Khoan đã...là...là...Omega?

Còn là Omega đã bị ký hiệu!!

Cô giật giật cái mũi, ngửi thấy mùi hoa lan trộn lẫn với mùi linh sam trên người thiếu niên, khiếp sợ trợn trừng con mắt, cứng ngắt quay đầu nhìn người đàn ông tóc bạc đang bày ra vẻ nghiêm túc.

Á đù!

Nguyên soái là trâu già ăn cỏ non?!

Hắn lừa đâu ra một bé con Omega thông minh xinh đẹp như vậy?!

Vận may của hắn xịn vậy!

Ánh mắt của cô quá trần trụi, Lý Diệu đau đầu nhéo nhéo mi tâm, vội vàng thúc giục trước khi cô bẻ lái đề tài: "Tiếp tục nói."

Vinh Phỉ mạnh mẽ ép xuống con sâu tò mò trong người, quay lại chủ đề, trong nháy mắt đã khôi phục biểu tình bi thương và phẫn nộ.

Lý Diệu vẫy tay với Lâm Hân, Lâm Hân ngoan ngoãn trở lại vị trí của phó thuyền trưởng.

"Tôi và điện hạ bị tinh tặc bắt làm tù binh, nếu như không vì bảo vệ tôi, điện hạ cũng không giao Cùng Kỳ ra, còn bị thủ lĩnh tinh tặc đánh cho thương tích đầy mình." Vinh Phỉ cắn môi, kéo mái tóc rối bời của mình, "Sau đó tinh tặc đưa chúng tôi đến một căn cứ tạm thời, bọn chúng tổ chức tiệc ăn uống với nhau, còn tôi và điện hạ thì bị nhốt trong ngục tối. Từ Bình chó chết kia uống say, mò vào ngục tối...muốn cưỡng hiếp tôi...DM! Tưởng bà đây dễ bị ăn hiếp thế à? Tất nhiên là đập nhừ tử ông ta rồi lấy dao đe dọa ông ta để ông ta giúp chúng tôi trốn thoát. Đúng là nhát như cáy, bị dọa một cái là nhanh chóng lấy cho chúng tôi một cái phi thuyền vận tải."

"Tinh tặc không phát hiện?" Lý Diệu hỏi.


"Không." Vinh Phỉ lắc đầu, "Vận khí của tôi tốt, vừa vào vũ trụ liền gặp một cái trùng động."

Quả cầu cơ giáp bay tới trước mặt cô, kinh ngạc hỏi: "Cho nên cô xông vào đó?"

"Đúng vậy!" Vinh Phỉ đương nhiên nói. Không vọt vào chả lẽ chờ tinh tặc đuổi theo.

"...Mạng cô lớn lắm đấy." Quả cầu cơ giáp lắc lắc ăng-ten trên đỉnh đầu, "Lấy phi thuyền vận chuyển cự ly ngắn xông vào trùng động, cô không sợ bị xé ra thành từng mảnh hả?"

Vinh Phỉ nhún nhún vai, không hề sợ hãi nói: "Sợ! Sao lại không sợ? Nhưng tôi càng sợ bị dẫn tới đại bản doanh của tinh tặc chịu tra tấn, điện hạ kiêu ngạo như vậy, làm sao chịu được vũ nhục? Thà rằng cùng chết với điện hạ ở trùng động còn hơn là bị bắt làm con tin uy hiếp Đế quốc!"

Sở dĩ tinh tặc không giết điện hạ ngay, còn không phải là do thân phận hoàng tử của điện hạ sao?

Bọn chúng muốn lấy mạng của điện hạ ra để đàm phán điều kiện, chốt cửa còn không có chứ đừng nói cửa!

Cô tình nguyện chết cùng điện hạ cũng tuyệt đối không để cho tinh tặc đạt được mục đích!

Lâm Hân nhìn thấy quyết tuyệt trong mắt của nữ Alpha, nổi lòng tôn kính.

Nữ Alpha và nam Omega giống nhau, đều là loại người hiếm, ở Cộng hòa Thanh Long, mặc dù không khinh miệt nữ Alpha mãnh liệt như nam Omega, nhưng nữ Alpha muốn tìm một công việc tốt cũng rất là khó khăn, tiến vào quân bộ trở thành quân nhân

càng là hiếm như lá mùa thu.

Mà vị nữ Alpha trước mắt này không chỉ là quân nhân, mà còn là thị vệ bên người Tam hoàng tử, chắc chắn là dựa vào một thân can đảm và quyết đoán của cô đúng không?

Lâm Hân hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng.

Từ lúc trở lại tàu Rafael, lông mày của huấn luyện viên chưa từng giãn ra, khí áp quanh thân lúc nào cũng trầm thấp, so với bộ dáng ôn hòa ngày thường hoàn toàn bất đồng.

Trở lại bên kia, Vinh Phỉ tiếp tục nói: "Con chó Từ Bình đó đúng là độc ác! Lại đưa cho chúng tôi một cái phi thuyền hỏng như vậy! Đi qua trùng động xong, năng lượng liền hao hết, tôi và điện hạ chống đỡ rất vất vả, dùng hết ba viên thuốc con nhộng lều bạt! Nếu như mọi người đến trễ thêm một ngày nữa, chỉ sợ chỉ có thể vớt được xác của chúng tôi. Bất quá, ai bảo ký hiệu của con tàu này là của thợ săn dị thú nên tôi tưởng là người xấu, nên mới cùng Tam hoàng tử trốn ở trong WC, dựng lên vách vô hình. Kết quả là...vẫn bị các người phát hiện! Thật là! Lúc đó tôi đói muốn xỉu, căn bản không có nhận ra Nguyên soái nên mới liều chết đánh nhau."

Sau đó cô bị đá một cái mạnh, suýt thì trúng dạ dày. Cô ho hai tiếng để bớt xấu hổ, "Đúng rồi —"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Gạt đi mấy sợi tóc lộn xộn, cô híp mắt hỏi: "Ngài ở đây, tức là Dao Quang Hào xuất chinh? Có bắt hết đám tinh tặc không? Còn Cùng Kỳ thì sao? Cướp lại Cùng Kỳ rồi đúng không?"

Vẻ mặt cô mong chờ, đôi mắt lấp lánh, rất là có tinh thần.

Lý Diệu chậm rãi gật đầu: "Ừ, tự tay ta giết thủ lĩnh tinh tặc."

Vinh Phỉ hưng phấn vỗ tay, "Làm rất đẹp!"

Huyền Minh nói: "Chỉ là đáng tiếc cho Cùng Kỳ."

Vinh Phỉ sửng sốt: "Cùng Kỳ làm sao vậy?"

Quả cầu cơ giáp yên lặng mở màn hình giả lập phát video.

Lúc đầu Vinh Phỉ còn không hiểu ra sao, thẳng cho đến khi thấy Cùng Kỳ bị pháo cao năng bắn trúng, biến thành tro bụi ở cửa trùng động, mới kinh ngạc há to miệng.

"Cùng Kỳ...chết rồi sao?" Cô quay đầu lại, nhìn Tam hoàng tử đang ngủ đông trong khoang điều trị.

Huyền Minh thu lại video, nói: "Lúc đó tình huống khẩn cấp, chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Cùng Kỳ và thủ lĩnh tinh tặc đều hóa thành tro bụi của vũ trụ."

Vinh Phỉ thương tâm vài giây, sau đó nghiến răng nói: "Quá tiện nghi cho tên kia!"

"Ta nhớ trí năng của Cùng Kỳ hình như có sao lưu lại đúng không?" Lý Diệu hỏi.

Vinh Phỉ sửng sốt: "Đúng rồi! Có có! Ở nhà tiến sĩ La Hải!"

Suy nghĩ một chút, nàng xoa xoa tay hưng phấn nói: "Chờ về tới Đế quốc Huyền Vũ rồi để cho tiến sĩ La Hải lại chế tạo thêm một Cùng Kỳ!"

Đặc điểm của trí năng chính là phục chế.

Chờ chế tạo thêm một cái cơ giáp nữa, sau đó chuyển trí năng sang, vậy là Cùng Kỳ quay lại rồi!

Nói xong chuyện của cô và Tam hoàng tử, cuối cùng cũng tới lượt cô hỏi chuyện của Nguyên soái: "Ách...cái đó...Dao Quang Hào ở đâu vậy? Sao Nguyên soái lại lái cái phi thuyền khó coi như vầy đi tìm Tam hoàng tử? Còn có, còn có nhóc Omega này, cậu ấy là một Omega nam đúng không? Ngài đánh dấu cậu ấy rồi? Là tạm thời hay vĩnh viễn vậy? Khà khà khà..."

Câu trả lời của Lý Diệu là để cho cơ giáp dẫn cô vào phòng nghỉ ngơi.

Vinh Phỉ sờ sờ mũi, đúng là rất mệt mỏi, tinh thần vừa buông lỏng, cả người đều rũ hết ra, không kiếm được đáp án, đành phải lết thân đi theo sau quả cầu cơ giáp.

Trên tàu Rafael có rất nhiều phòng, Lâm Hân thu dọn hai cái, cuối cùng chỉ dùng có một cái.

*Mình nhớ lúc đầu có miêu tả là không có phòng mà nhỉ :")))

Vinh Phỉ tới, căn phòng trống kia vừa vặn để cho cô dùng.

Về phần Tam hoàng tử, vết thương quá nặng, chỉ có thể nằm trong khoang điều trị để giữ cái mạng nhỏ.

*******

Rafael thành công đi qua trùng động và hoàn thành bước nhảy không gian.

Theo bản đồ hàng hải tinh tế, phi thuyền đi hết một tuần là có thể tới Ám Tinh. Đến lúc đó có thể hội hợp với Dao Quang Hào đang dừng ở Ám Tinh rồi.

Bảy giờ tối theo giờ của Lam Tinh, Huyền Minh ở lại phòng điểu khiển để giám sát đường bay, còn Lý Diệu và Lâm Hân thì trở về phòng để nghỉ ngơi.

Lúc nãy Lâm Hân đặc biệt chọn hai căn phòng không có dấu vết sinh hoạt để thu dọn. Trong không gian 20m2, bày trí đơn giản, chỉ có một chiếc 2m để ở giữa.

Rửa mặt xong, Lâm Hân thay một cái áo thun rộng và một cái quần đùi, bò lên giường nằm ở bên trong.

Lý Diệu để trần nửa người trên, ngồi dựa vào giường đọc sách.

Lâm Hân nằm ở bên trong xoay người mấy cái vẫn không ngủ được, cứ như bé sâu nhích tới nhích lui, lén lút nhích tới bên người nam nhân, đưa tay ôm eo hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bạn nhỏ phải đi ngủ sớm một chút." Lý Diệu buông sách ra, xoa xoa lỗ tai của cậu.

"Em không phải bạn nhỏ." Thiếu niên phồng má phản đối.

Ngón tay Lý Diệu trượt tới gáy của cậu, sờ sờ chỗ da thịt đã hồi phục nhẵn nhụi như ban đầu.

"Muốn hôn ngủ ngon không?"

"Hả?"

Lâm Hân còn chưa load xong, một giây sau, mặt được người đàn ông nâng lên, một đôi môi ấm áp ịn xuống.

Kể từ khi đánh dấu tạm thời, quan hệ giữa bọn họ đã tiến xa hơn, mỗi ngày sẽ ôm hôn với nhau, số lượng vào ban đêm thì nhiều hơn so với buổi sáng.

"Ưm...huấn luyện viên...đèn..."

Tim Lâm Hân đập nhanh hơn, hai tay nắm chặt chăn. Dù đã bị hôn không biết bao lần nhưng cậu vẫn trì độn khẩn trương như vậy.

Bình thường Lý Diệu sẽ tắt đèn nhưng hôm nay lại không có tắt.

Hai đôi môi thoáng tách ra, người đàn ông dùng ngón cái vuốt ve môi dưới ướt át của thiếu niên, thì tầm: "Cục cưng gọi sai rồi."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân nhắm mặt lại không nhìn mặt người đàn ông.

"Hôm qua vừa dạy, hôm nay đã quên mất rồi?" Lý Diệu dán vào bên tai cậu cười khẽ, "Muốn ta dạy lại lần nữa?"

Thiếu niên mở mắt ngay lập tức, nắm tay của người đàn ông không cho hắn lộn xộn, khẽ mở đôi môi nhỏ bé hô một tiếng: "Anh ơi..."

"Lần này đúng rồi, thưởng cho em một nụ hôn."

Người đàn ông và thiếu niên đan mười ngón tay vào nhau, những nụ hôn tinh tế mà dày đặc rơi xuống.

Trái tim Lâm Hân đập bịch bịch, kìm lòng không đặng đáp lại, chờ nụ hôn ngủ ngon chấm dứt là đã tám giờ rưỡi rồi.

Áo thun trên người tự nhiên biết mất.

Dần dần quen với da thịt kề nhau, Lâm Hân tựa vào trong ngực nam nhân, nắm lấy tóc bạc của hắn.

"Anh, anh không vui sao?" Từ trước tới nay, thiếu niên luôn mẫn cảm, từ sau khi tìm thấy Tam hoàng tử, lông mày của huấn luyện viên chưa từng giãn ra. Lúc hôn cậu dùng sức rất mạnh, tới bây giờ đầu lưỡi của cậu còn tê.

"Rõ ràng như vậy?" Lý Diệu vỗ nhẹ lưng của thiếu niên.

"Dạ." Lâm Hân dịch lên trên, hôn cằm của người đàn ông.

Lý Diệu bị cậu hôn tới ngứa ngáy, nở nụ cười, giãn lông mày ra, không giấu diếm nữa.

"Thân thể của Tam hoàng tử...không quá lạc quan."

Lâm Hân nghi hoặc, "Dịch chữa trị không chữa được sao?"

"Dịch chữa trị chỉ có thể chữa thân thể, không thể chữa trị tinh thần lực." Lý Diệu thở dài nói, "Tinh thần lực của cậu ấy bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù có chữa khỏi, tinh thần lực cũng chỉ dừng lại ở cấp 1 hoặc 2, không thể tăng thêm nữa."

Đối với lính cơ giáp mà nói, đây là đả kích trí mạng.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Tam hoàng tử tỉnh lại, không biết có thể tiếp nhận được hiện thực tàn khốc này không.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Diệu: Ngoan, gọi "anh".

Tiểu Hân:...anh....

————————————

Vinh – không cẩn thận nghe được – Phỉ gãi gãi đầu: Anh? Nguyên soái, ngài là tên trâu già gặm cỏ non đó, đừng mất liêm sỉ như thế chứ!!

Tam hoàng tử nhanh chóng kéo cô đi chỗ khác.

————————————

Editor: Tui phải công nhận là bà chị Phỉ này nói nhiều thật sự luôn, thoại của bả cái nào cũng dài thòong, cái nết y rang tui :>



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện