Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 41


trước sau


Edit + Beta: Phộn


****

Khu tập thể hình có thiết kế lôi đài để đánh nhau giải trí, các quân nhân, binh lính thường lên đó tỷ thí với nhau, lúc này đang có hai người đứng ở trên đó.

Một quân nhân Alpha đầu trọc, lưng hùm vai gấu, tinh thần lực tràn đầy chỉ chờ để phát động.

Một là thiếu niên Omega mảnh khảnh gầy gò, mặc trang phục rằn ri, đầu có tóc, đối mặt với một Alpha cao lớn rất bình tĩnh, không hề nao núng.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Bốn phía của lôi đài được lấp đầy bởi hàng trăm quân nhân Alpha, phần lớn đều cao to cường tráng, trên mặt lộ vẻ thích thú khi xem kịch vui.

"Ây da, Trương Hổ, đánh nhẹ một chút, không được dùng lực quá mạnh kẻo làm bé Omega bị thương đấy!"

"Còn chưa biết ai làm bị thương ai? Haha, bị một Omega quật qua vai, Hổ Tử chắc là mất mặt lắm!"

"Vừa rồi Hổ Tử không có phòng bị đúng không?"

"Nhóc Omega đó có phải may mắn mà làm được như vậy hay không, lát nữa coi là biết."

"Nghe nói cậu ta là "hàng" mà Nguyên soái cứu được ở Ám Tinh?"

"Dù sao thì Omega nam cũng là người hiếm, đây cũng không phải lần đầu Ám Tinh làm trò này."

"Cũng may cậu ta có vận khí tốt, gặp được quân viễn chinh của Đế quốc Huyền Vũ chúng ta, nếu bị bán cho đám người nhà giàu biến thái, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Cơ mà lá gan cũng lớn phết, Hổ Tử bị quật ngã thẹn quá hóa giận kêu cậu ấy tỷ thí mà cũng chấp nhận."

"Tùy tiện chơi thôi, coi như xem giải trí."

"Sao tôi có cảm giác....Trương Hổ không thắng được."

"Ha, nói thế nào thì Trương Hổ cũng là lính cơ giáp có tinh thần lực cấp 7, sao thua được?"

"Cậu có ấn tượng gì về Omega?"

".....Yếu đuối, khóc nhè, nhát."

"Đúng. Rồi bây giờ cậu nhìn nhóc Omega trên lôi đài coi, yếu đuối, khóc nhè, nhát? Are you sure?"

"....."

Người ta không chỉ không yếu đuối, khóc nhè, nhút nhát mà còn không nhanh không chậm bày ra tư thế phòng thủ nghênh chiến vô cùng tiêu chuẩn, mặt ngọc lạnh lùng, đôi mắt kiên định, tinh thần lực chậm rãi phóng ra tạo thành một màng phòng ngự màu lam nhạt bao quanh toàn thân.

"Vờ cờ lờ! Đây là Omega thật á?! Cậu ấy phóng tinh thần lực ra ngoài được?!"

"Trọng điểm không phải là phóng tinh thần lực đi? Chẳng lẽ mấy ông không thấy tư thế của cậu ấy rất giống trong quân đội sao?"

"Tôi thấy kèo này Hổ Tử có vẻ thua rồi."

"Đừng có nói xui vậy ba, dù sao thì Trương Hổ cũng là Alpha, thực lực rõ rõ ràng ràng ở đó."

Quân nhân thay nhau thì thầm, đột nhiên có thanh âm cao vút vang lên.

"Tiểu Phá Quân cố lên! Làm gỏi gã đó cho chị!"

Vinh Phỉ chen chúc trong đám Alpha nam liên tục vung nắm đấm hô to, trên đầu Dao Quang đang đứng cạnh cô xuất hiện loạt dấu ba chấm, lặng lẽ bước sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Hân đứng trên lôi đài nghe thấy vậy, ba phần bất lực, bảy phần giống như ba phần kia.

Nếu không phải do cô đánh bay đội trưởng Alpha kia, khiến cho các Alpha còn lại ồn ào, cậu cũng sẽ không theo bản năng mà ném người ta qua vai.

May mà tính tình đối phương cũng tốt, không có nổi giận, chỉ là khăng khăng muốn tỉ thí với cậu một trận.

Lâm Hân không phải người nhút nhát.

Hắn muốn tỉ thí, vậy thì cứ tiếp thôi.

Hơn nữa cậu cũng muốn biết thực lực hiện tại của mình chênh lệch bao nhiêu so với người ở trong quân ngũ.

Nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu của cậu tăng vọt, tinh thần lực cũng theo đó mà dâng lên.

Alpha đứng đối diện cậu thấy thể không khỏi nhíu mày.

Hắn là quân cơ giáp đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, lúc đó dù không có phòng bị thì cũng không thể bị quật ngã dễ như vậy.

Vì thế hắn mặt dày đưa ra yêu cầu muốn tỷ thí, không ngờ thiếu niên lại đồng ý.

Lúc này cảm nhận được ý chí chiến đấu sắc bén trên người thiếu niên, hắn thầm giật mình.

Quả nhiên mình không nhìn lầm, nhóc Omega này không hề đơn giản!

"Keng—"

Tiếng chiêng vang lên, tỉ thí bắt đầu.

Lâm Hân đánh phủ đầu trước, thân thể như mũi tên lao ra khỏi cung xông về phía đầu trọc, trong quá trình tấn công, một con dao găm được ngưng tụ từ tinh thần lực xuất hiện ở trong tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của đầu trọc mà đâm thẳng tới cổ họng của hắn.

Đầu trọc tuy to con nhưng thân thủ rất khá, hắn nhanh nhẹn né tránh, liên tục lộn ba vòng kéo dài khoảng cách.

"Đm ơi! Tôi có hoa mắt không vậy? Có con dao găm trong tay bé Omega kìa!!"

"Ông không hoa mắt đâu, thật đó, là thực thể hóa tinh thần lực!"

"Nhanh quá! Tốc độ cậu ấy rất nhanh!"

"Lúc trước ai mà nói với tôi Omega có thể đánh bại Alpha thì tôi tuyệt đối không tin, bây giờ— không tin cũng phải tin!"

"Mới vừa rồi tôi còn thấy Trương Hổ ỷ thế ăn hiếp người ra, giờ thì thấy cậu ta đang tìm ngược thì đúng hơn."

"Haha, đá vào cục sắt rồi đúng không?"

"Lạ nha, sao tôi thấy mấy chiêu thức của nhóc Omega này quen quen nhỉ?"

"Không phải cậu ảo giác đâu."

Trên lôi đài, đầu trọc hét lớn một tiếng, tinh thần lực ngưng tụ thành một cái búa lớn, hắn ta vung lên, nghênh đón thiếu niên đang phóng tới.

Lâm Hân thu lại thế tấn công không chút do dự, di ảnh đổi bước, tránh được chiếc búa sắc bén, nhẹ nhàng vòng ra sau lưng của đầu trọc, dao găm linh hoạt xoay một vòng, chém về phía gáy của đối thủ.

Sau gáy có tuyến thể, bất kể là Alpha hay Omega đều sẽ bảo vệ nó theo bản năng, quả nhiên đầu trọc bị lừa, không ngờ đây chỉ là động tác giả của Lâm Hân, cậu nhanh chóng đổi sang công kích về phía hạ bàn, tinh thần lực bám vào chân, chuẩn xác đá vào điểm yếu của đối thủ.

Đầu trọc phóng ra tinh thần lực, tạo thành màng phòng ngực, né đòn một cách xuýt xao. Một đòn này của Lâm Hân không trúng, nhanh chóng nhảy ra phía sau, không cho đối thủ có cơ hội phản kích.

Đánh qua lại mấy chiêu, cậu đã thăm dò được đại khái thực lực của đầu trọc.

Cùng là quân cơ giáp nhưng sức chiến đấu của đầu trọc không bằng một phần mười của huấn luyện viên.

Cậu hoàn toàn có thể đánh một trận ngang sức với hắn.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Ngưng tụ ra con dao găm thứ hai, thiếu niên tựa như con cá voi sát thủ nhảy ra khỏi nước, dáng người tạo thành đường cong duyên dáng, tinh thần lực màu lam nhạt như nước biển, mãnh liệt mà mênh mông.

Đầu trọc biến sắc, không dám xem nhẹ.

Hai người cứ ngươi tới ta lui ở trên lôi đài, đánh nhau vô cùng kịch liệt, người đứng ở dưới quan sát cũng thảo luận kịch liệt không kém.

"A, tôi biết cách chiến đấu này giống ai rồi!"

"Ai?"

"Nguyên soái!"

"Đu—"

Mấy quân nhân đứng ở gần đó nghe được hai chữ "Nguyên soái", tất cả không nhịn được mà đồng loạt đứng thẳng, thu lại biểu tình hihi haha.

Im được một lúc, mọi người lại bắt đầu thảo luận.

"Tôi nhớ rồi, đợt trước có một thời gian tôi nghe cấp trên nói hình như Nguyên soái muốn nuôi một nhóc Alpha."

"Nhóc Alpha? Thật không ba? Trên đài là Omega mà!"

"Nói tới Omega nam, tôi nhớ có một tin trên Weibo."

"Cái mô?"

"Cộng Hòa Thanh Long xuất hiện Omega nam thứ tư, chuyện khoảng hai tháng trước, lúc đó dân mạng tranh luận rất kịch liệt."

"Cậu nói tôi mới nhớ. Người bên Cộng Hòa Thanh Long có cái tật xấu, Omega nam mà thôi, vậy mà cũng khinh thường khịa kháy người ta, còn nói mấy câu thúi không chịu được, chẹp, nhìn chán không muốn nói."

"Nghe nói Alpha nữ cũng bị khinh thường chứ đừng nói đến Omega nam."

"Hình như Omega nam đó là học sinh của Học viện Quân sự, vốn là quân cơ giáp dự bị, kết quả lại phân hóa thành Omega."

"....Học sinh Học viện Quân sự? Quân cơ giáp dự bị? Đừng nói...cậu ấy là...?"

"Nếu như là cậu ta, vậy thì thật sự rất đáng tiếc. Phân hóa thành Omega mà còn xịn tới vậy, nếu phân hóa thành Alpha, nhất định có thể trở thành quân cơ giáp hạng nhất."

Một khi bắt đầu đoán, ánh mắt mọi người nhìn thiếu niên ngày càng tò mò, đồng thời nhiệt tình cổ vũ cho cách chiến đấu của cậu.

Khi nhìn thấy anh em của mình bị thiếu niên vật xuống đất, bọn họ không chỉ thấy bình thường mà còn kịch liệt vỗ tay cho cậu.

"Đẹp lắm! Chính là như vậy!"

"Hổ Tử à, được không đó? Haha! Sao nằm hoài vậy, đứng dậy nổi không?"

Trong tiếng la hét của đám đực rựa, giọng nữ của Vinh Phỉ cực kỳ nổi bật.

"Tiểu Phá Quân cố lên! Tiểu Phá Quân tất thắng! Tiểu Phá Quân cố lên! Tiểu Phá Quân tất thắng!"

"Tới luôn! Nhân cơ hội này cho cậu ta một cước nữa! Đừng để cậu ta phản đòn!"

"Tới luôn em ei!"


Vinh Phỉ vừa la vừa múa tay múa chân, chỉ chốc lát sau, xung quanh cô ngày càng ít người đứng đó, cuối cùng không còn một ai.

Dao Quang bay lên không trung ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, một tay vẽ vòng tròn trong không khí, xuất hiện một hàng chữ.

Lâm đội mặc áo khoác quân đội đi tới cạnh Vinh Phỉ, giọng nói không cao không thấp hỏi: "Cô cố ý đúng không?"

Lực chú ý của Vinh Phỉ vẫn còn ở trên lôi đài, chăm chú nhìn Lâm Hân đánh qua đánh lại.

Lâm đôi vẫn kiên nhẫn đứng đó chờ đợi. Alpha có thính giác vượt trội hơn người bình thường, anh ta tin rằng cô nghe thấy câu hỏi của mình.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Vinh Phỉ ngừng la hét, quay đầu nhướn mày hỏi: "Cố ý cái mô, tui không biết gì hết á."

Thấy cô hiểu rõ mà còn giả vờ, Lâm đội cũng không vạch trần, anh nói: "Cú đấm kia của cô nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng thực tế lại không làm tôi bị thương."

Khóe miệng Vinh Phỉ nhếch lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá anh: "Đó là do anh da dày thịt béo."

Bị chọc ghẹo nhưng thần thái Lâm đội vẫn tự nhiên, đôi mắt tối màu nhìn chằm chằm Vinh Phỉ, như thể có thể hiểu rõ tâm tư của cô.

"Mục đích của cô chính là muốn cho thiếu niên chứng minh thực lực của mình ở trên lôi đài trước tất cả mọi người."

Đây là một câu khẳng định.

Vinh Phỉ hừ nhẹ một tiếng, không đùa giỡn nữa, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Vậy thì sao?"

Không sai, là cô cố ý.

Làm cận vệ của Tam hoàng tử, cô đã gặp qua không ít người, xấu có tốt có.

Quả thật, Nguyên soái và Tiểu Phá Quân là lưỡng tình tương duyệt, tình cảm ngọt như đường mật, ngọt đến chết người không đền mạng, nhưng thân phận của hai người không ngang nhau, tất nhiên sẽ gây ra một số tai họa ngầm không thể tránh khỏi.

Ví dụ như lần này bọn họ lên Dao Quang Hào, lúc xếp chỗ ở, cô tình cờ nghe đường có người dị nghị quan hệ của Tiểu Phá Quân và Nguyên soái.

Omega được dẫn vào nơi ở thân thuộc của một Alpha, luôn khiến người ta chú ý.

Thân phận Nguyên soái còn ở đó, có thể ngài ấy không thèm quan tâm những lời gièm pha đó, nhưng Tiểu Phá Quân ở thế yếu hơn, tất nhiên sẽ bị hưởng dù ít hay nhiều.

Cách tốt nhất để phá vỡ cục diện này đó chính là nói chuyện bằng nắm đấm.

Trong quân đội kỷ luật nghiêm khắc, nhưng "cường giả vi tôn" vẫn là bản chất của nơi này.

Thân thủ của Tiểu Phá Quân, cô rất hiểu.

Mấy ngày trước ở trên tàu Rafael chán quá nên cô có tìm Tiểu Phá Quân so mấy chiêu, sau đó—

Vinh Phỉ nhún vai.

Cô đã thua một cách xấu hổ.

Không hổ là bé con mà Nguyên soái tự mình dạy dỗ, xem thường cậu sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

Khi vị Lâm đội này nói bọn họ đi chỗ khác để chơi, trong lòng Vinh Phỉ đã rõ ràng, những quân nhân ở nơi này cho rằng Omega luôn mềm mại yếu ớt, không nên xuất ở khu vực có toàn là Alpha.

Có lẽ bọn họ không có ý phân biệt đối xử, nhưng lại thầm đặt Omega vào vị thế yếu hơn.

Vinh Phỉ cảm thấy đã đến lúc để cho bọn

họ phải thay đổi cái lối suy nghĩ cổ hủ này rồi.

Tuyệt đối, Tiểu Phá Quân không phải là kẻ yếu.

Cô cố ý khiêu khích đối phương, khiến cho bọn họ nháo nhào lên, đánh nhau hay tỷ thí đều không sao cả, chỉ cần có thể show thực lực của Tiểu Phá Quân là được, mặc kệ thắng thay thua, đều đạt được mục đích.

Lâm đội bị cô hỏi ngược lại làm cho sửng sốt, nhìn gương mặt xinh đẹp trung tính của nữ Alpha, trái tim không hiểu sao lại đập loạn, anh không được tự nhiên quay đầu đi, nhìn về phía lôi đài.

Vừa rồi ngực bị đánh một quyền, chắc là vẫn còn đau nên mới vậy..?

Trên lôi đài, Lâm Hân và đầu trọc đánh nhau bất phân thắng bại, cho dù là thân thủ hay tinh thần lực đều ngang cơ nhau.

Đánh hơn nữa giờ, hai người đều thở hồng hộc.

Đầu trọc là lính cơ giáp chuyên về sức mạnh, mỗi một chiêu đều như vũ bão, chỉ cần quyền phong của hắn thổi tới cũng đã thấy đau đớn.

Cũng may tốc độ của Lâm Hân nhanh, nhanh nhẹn né tránh, cũng liên tiếp ra chiêu đánh tới, đầu trọc bị đánh cho ngày càng kinh hãi.

Giao chiến trong thời gian dài, tinh thần lực cùng thể lực ngày càng tiêu hao.

Rốt cuộc thì Lâm Hân vẫn còn là học sinh, không giống như đầu trọc đã trải qua chiến trường thảm khốc, đánh đến bây giờ, cậu có chút lực bất tòng tâm.

Tuy nhiên, sự kiên trì và niềm tin không bao giờ bỏ cuộc của một quân nhân đã giúp cậu chống đỡ đến cùng.

Quân nhân đang vây xem không hẹn mà cùng thu hồi tâm lý vui đùa, khu tập thể hình đang ồn ào dần yên tĩnh lại, ai cũng nín thở quan sát trận tỉ thí trên lôi đài.

Nhìn thiếu niên càng đánh càng hăng, tự nhiên sinh ra kính nể.

Giờ phút này, thiếu niên không còn là Omega, mà là một dũng sĩ chiến đấu hết mình.

Đã lâu rồi đầu trọc chưa gặp được đối thủ nào khó xơi như vậy.

Trên Dao Quang Hào có không ít người tìm hắn tỷ thí, đánh ngang cơ thì không được mấy người, nhưng trong bọn họ không có ai giống với thiếu niên trước mắt này, rõ ràng mới giây trước cậu như sắp gục ngã, nhưng chỉ một giây sau lại giống như một cơn vũ bão, mãnh liệt, tàn nhẫn, làm cho hắn luống cuống tay chân.

Đầu trọc hết kiên nhẫn.

Cuối cùng hắn không chịu được nữa, phóng tin tức tố ra ngoài, ý đồ muốn dùng lợi thế của Alpha để đàn áp Omega.

Ngay lập tức, mùi thuốc lá nồng nặc bao phủ cả lôi đài.

Thân thể đang tấn công của Lâm Hân nhoáng lên một cái, suýt chút ngã xuống, tay cậu chống đỡ, vững vàng rơi xuống đất.

"Ha..." Vinh Phỉ cười nhạo.

Lâm đội cau mày. Chiêu này của Trương Hổ không được sáng sủa cho lắm. Mọi người đều biết tin tức tố của Alpha có khả năng tấn công, đối thủ là Alpha thì không nói, nhưng hiện tại, đối thủ chỉ là một Omega mới thành niên, lỡ như gây ra hậu quả không thể lường trước được, đối với Omega là vô cùng bất lợi.

Đầu trọc vừa phóng thích tin tức tố ra liền hối hận.

Hắn không ngờ mình sẽ bị một nhóc Omega mới thành niên ép cho tới mức mất lý trí.

Tin tức tố của Alpha có trời sinh có khả năng áp chế Omega và sử dụng không đúng cách có thể gây hại rất lớn đối với Omega. Dụng ý của hắn là muốn dùng nó chiến thắng mà không phải là dùng lợi thế của mình để áp chế đối thủ.

Đang lúc hắn định thu hồi tin tức tố thì có một cỗ hương hoa lan nồng đậm mà mãnh liệt đánh úp lại, đầu trọc không phòng bị, đầu liên tục kêu ong ong, tạm thời mất năng lực suy nghĩ.

Tuy nhiên, tin tức tố hoa lan vừa rút đi, một tin tức tố mùi linh sam khủng bố, sắc bén, dồi dào xông đến như thế chẻ tre, đầu của đầu trọc "Oanh" một tiếng, tựa như tiếng bom nổ, thiếu chút nữa hồn siêu phách lạc.

Chân hắn mềm nhũn quỳ trên mặt đất, run sợ mà ngẩng đầu, không dám tin nhìn thiếu niên.

Tay Lâm Hân cầm dao găm, lưng thẳng tắp, vẻ mặt của cậu lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ, lẳng lặng nhìn đối thủ. Thân thể bị đánh dấu tạm thời còn lưu lại một lượng lớn tin tức tố linh sam, tin tức tố này không chỉ làm dịu kỳ phát tình của cậu mà còn bảo vệ cậu khỏi sự quấy nhiễu của những Alpha khác.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Đầu trọc sử dụng tin tức tố công kích, chính là khiêu khích tin tức tố của Lý Diệu, đương nhiên sẽ bị phản đòn một cách mãnh liệt.

Mỗi một binh lính trên Dao Quang Hào, có ai mà chưa từng bị tin tức tố mùi linh sam của Nguyên soái áp chế?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, đầu trọc thực sự muốn rớt nước mắt.

"Tôi nhận thua!"

Hắn thực không có chí khí mà đầu hàng.

Lâm Hân: "...."

Dưới lôi đài im như tờ.

Mỗi một người ở đây, ai mà không phải là bại tướng dưới tay Nguyên soái? Ai chưa từng bị tin tức tố của ngài ấy nghiền qua? Vừa ngửi thấy mùi linh sam, bọn như bị PTSD* đồng loạt, ánh mắt nhìn thiếu niên như thể nhìn sinh vật lạ.

*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. (Theo Google) Chắc bị anh Diệu cho ăn đấm nhiều quá nên sợ đây mà =))))

"Clap clap—"

Tiếng vỗ tay chậm rãi vang vọng trong không khí yên tĩnh, các quân nhân quay đầu một cách máy móc, nhìn người đàn ông với mái tóc bạc quen thuộc, tất cả đều trợn tròn mắt.

Má ơi!

Nguyên soái đứng ở đây lúc nào vậy?!

Sao không ai thấy?

Lâm Hân nghe tiếng vỗ tay, nương theo âm thanh nhìn qua, thấy huấn luyện viên đang ôn nhu nhìn cậu, tay cậu vung lên, dao găm biến mất, không để ý người nhận thua trên lôi đài nữa mà tung người nhảy xuống, chạy nhanh về phía người đàn ông, giang hai tay bay vào lòng của hắn.

Lý Diệu bắt được cậu, khép áo choàng lại, nhốt thiếu niên ở trong ngực mình, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ.

"Vui không?"

Giọng hắn trầm thấp hỏi.

Đầu Lâm Hân vùi ở cổ của cắn, cọ cọ rồi trả lời một tiếng "Ừm..."

Lý Diệu cười khẽ, xoa xoa ót của thiếu niên, mắt lạnh như băng quét về phía quân nhân đang đứng ở tứ phía.

"Nguyên, Nguyên soái!"

Những quân nhân cởi trần, quần áo xộc xệch nhanh chóng xếp hàng, nhìn không chớp mắt mà đứng đó đợi lệnh của chỉ huy.

Đầu trọc đứng trên lôi đài co thành một cục, đáng thương nhìn mọi người, trông đặc biệt yếu đuối bất lực.

Rốt cục là ai cho hắn dũng khí đòi đánh nhau với Omega của Nguyên soái vậy?!

Omega có thể chịu được dấu hiệu của Nguyên soái mà là Omega bình thường sao?

Mọi người đều kính nể Lâm Hân.

Vinh Phỉ như mèo vụng ăn cá, nhẹ nhàng trốn vào trong góc, chỉ cần cô trốn kĩ, Nguyên soái sẽ không phát hiện được.

Nhưng hết lần này tới lần khác, có người dường như không thích thấy cô sống tốt, cánh tay của ai đó duỗi ra, lôi cô ra ánh sáng, "Đứng yên, chào Nguyên soái!"

Vinh Phỉ giận dữ trừng mắt nhìn Lâm đội.

Nhất định là tên này đang trả thù!

"Hôm nay là ngày nghỉ, mọi người không cần câu nệ." Một bên Lý Diệu ôm Lâm Hân, một bên ôn hòa nói, "Bạn nhỏ nhà ta gây phiền toái cho các cậu rồi."

Đầu của các quân nhân lắc như trống hỏi.

"Báo cáo Nguyên soái, là chúng tôi vô lễ trước!" Lâm đội ưỡn ngực ngẩng đầu thừa nhận lỗi sai.

Lý Diệu hơi gật đầu, đảo mắt nhìn Vinh Phỉ.

Hai tay Vinh phỉ chắp ở sau lưng, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Chỉ cần cô không nhìn Nguyên soái, nhất định Nguyên soái không nhìn ra sợ hãi trong mắt cô.

AAAAAA!

Cô chết chắc rồi!

Nhất định lần này sẽ bị lột một lớp da!

"Vinh Phỉ." Lý Diệu thản nhiên nói.

"Có tôi!" Vinh Phỉ ủ rủ đáp lại.

"Xét thấy Tam hoàng tử còn đang hôn mê, ta sẽ thay ngài ấy giao nhiệm vụ cho cô trong thời gian này, thời gian về tới Đế quốc còn hơn một tháng nữa, cô ở chỗ này tăng cường huấn luyện, tăng thêm thực lực, tương lai bảo vệ Tam hoàng tử tốt hơn." Lý Diệu nói.

"Rõ...." Vinh Phỉ buồn rầu nhận lệnh.

"Lâm Đào, cô ấy giao cho cậu." Lý Diệu dặn dò Lâm đội đứng kế bên Vinh Phỉ.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Hai chân Lâm Đào khép lại, tay chào theo chuẩn nghi thức quân đội, mạnh mẽ trả lời: "Rõ, thưa Nguyên soái! Cam đoan nhiệm vụ hoàn thành!"

Sắc mặt Vinh Phỉ đại biến.

Quả táo tới rồi!

Lý Diệu ôm Lâm Hân rời khỏi khu tập thể hình, đi vài bước thì đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đỡ lấy thiếu niên thoát lực.

Lâm Hân tựa vào ngực hắn, sắc mặt tái nhợt, lông mi run rẩy giống như cánh bướm yếu ớt, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em không đi được."—

——————————

Editor: Dài thòong lòong luôn :)))



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện