Đã được hai tháng chuyển đến Nha Trang, một trong những thành phố biển đẹp nhất Việt Nam, Mâu Thủy đã bội thu kha khá ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết của mình, ngoài công việc là một nhà văn cô còn có nghề tay trái là nhiếp ảnh. Ở đây, cô quen biết một người bạn là bác sĩ, nàng ấy xinh đẹp và thật tốt bụng. Hôm nay, cô chắc sẽ dành chút thời gian đến thăm người đó.
.
- Ổn chứ em?
Mâu Thủy quan tâm hỏi han khi Kim Duyên vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, trông nàng có vẻ mệt mỏi lắm.
- Dạ, qua cơn nguy hiểm rồi.
Nàng ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài nói, trong đôi mắt có chút ưu phiền.
- Đó là người đặc biệt với em sao?
Đương nhiên Mâu Thủy rất nhanh đã nắm bắt được điều đó, cô là người làm nghệ thuật mà, có gì mà qua được con mắt tinh tường này chứ.
- Đâu... làm gì có.
Thấy chưa, nàng đang bối rối kìa, mặt cũng đỏ lên rồi.
- Vào chăm sóc cho người đó đi, có gì thì gọi cho chị.
Mâu Thủy cười, vỗ vai nàng ấy một cái rồi đứng dậy. Cô định ở lại chơi một chút nhưng có lẽ hôm nay không thích hợp rồi.
.
Kim Duyên bước vào phòng hồi sức, nơi có một cô gái đang nằm quay lưng ra phía cửa, cổ tay đang được quấn một dải băng và bên hông cũng vậy. Hình như cô ấy đang ngủ, nàng rất nhẹ nhàng tiến lại, đặt phần cháo vừa mới mua lên đầu tủ.
Khẽ thở dài một cái, nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, tay đưa lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy. Lúc nãy, nghe y tá bảo cô bị trọng thương, nàng liền bỏ dở đống hồ sơ bệnh án mà chạy ngay đến phòng cấp cứu. Hình ảnh chiếc áo thấm máu đỏ thẫm khi ấy làm đầu óc nàng choáng váng mặc dù đối với một bác sĩ, máu me chẳng có gì đáng sợ cả.
- Khánh Vân, sao chị không nghe em gì cả? Lúc nào cũng liều mạng.
Kim Duyên đau lòng sờ lên má người đang nằm im trên giường, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô ấy.
Bất ngờ, hai mắt của Khánh Vân mở ra, phát hiện có kẻ hôn trộm mình liền đưa tay ấn đầu nàng xuống. Kim Duyên hốt hoảng định rời ra, nhưng bàn tay ấy một lần nữa ấn vào gáy nàng, giữ chặt khiến cho môi cả hai càng dính thật chặt vào nhau. Tham lam thè lưỡi liếm môi nàng một cái, Khánh Vân mới thỏa mãn buông ra.
Lúc này mặt Kim Duyên đỏ bừng, tay ôm lấy má mình không dám nhìn thẳng vào cô ấy. Còn Khánh Vân nằm đó cười khoái chí, bị thương mà được mỹ nhân hôn làm cô hết đau luôn rồi.
- Bác sĩ Duyên hôn lén bệnh nhân của mình đó sao?
Khánh Vân cười lớn trêu nàng khiến cho cặp má hồng hồng ấy càng trở nên đỏ hơn, đỏ như quả cà chua chín. Đáng yêu!
- Đáng ghét! Khánh Vân đáng ghét!
Nàng cắn môi, mặt phụng phịu, tay thì đánh đánh vào vai cô, tất nhiên là phải tránh chỗ bị thương ra.
- Nè chị đang bị thương đó, bác sĩ sao lại đánh bệnh nhân?
Khánh Vân chụp tay nàng lại, gương mặt giận dỗi ấy làm cô yêu chết mất thôi, thế là hôn chụt một cái lên mấy ngón tay xinh xắn của nàng.
- Hứ~ ăn cháo đi nè.
Giận thì giận chứ vẫn lo sốt ruột.
Kim Duyên đỡ Khánh Vân rồi dậy rồi mở hộp cháo ra, múc một muỗng thổi nguội đút cho cô. Thật ra Khánh Vân không có thích ăn cháo đâu, nhưng qua tay nàng tự nhiên món này ngon một cách lạ kì.
- Duyên lo cho chị hả?
Thấy nàng cứ im lặng, mặt đăm đăm như muốn mắng cô tới nơi, Khánh Vân mới hỏi một câu.
- Ai thèm lo cho chị.
Nàng bĩu môi, không chịu thừa nhận nhưng cơ mặt vẫn chưa giãn ra.
Khánh Vân bật cười, há miệng đón muỗng cháo từ nàng. Mỗi lần cô bị thương nặng mà tới đây, đều bị nàng mắng, nhưng cuối cùng vẫn ân cần bên cạnh chăm sóc cô. Điều này làm Khánh Vân hạnh phúc lắm, bị thương cũng không có gì là quá tệ ha.
- Lần sau mà bị như vậy nữa, em mặc kệ chị.
Đút xong cháo, Kim Duyên giở áo của cô lên kiểm tra, vết thương đã bớt rỉ máu rồi nhưng nàng vẫn chưa thể an tâm.
- Do tính chất công việc mà, chị đâu có muốn.
Khánh Vân gãi gãi đầu, vỗ nhẹ tay nàng vừa trấn an vừa ra vẻ hối lỗi.
Nàng thở dài một cái, dẫu biết là một nhân viên cảnh sát, cô ấy sẽ không thể tránh khỏi xay xát khi thực hiện nhiệm vụ. Nhưng nàng thật sự giận, thay vì Khánh Vân cứ một mình lao vào tay đôi với tội phạm, chi bằng nhờ đồng đội của mình giúp đỡ. Không phải chê cô ấy yếu, Khánh Vân rất giỏi, tuy nhiên cũng có lúc cô chạm trán mấy thằng túng quá làm liều... và kết quả là bị đâm cho vài nhát như vậy nè. Haiz~
- Chị không sao.
Khánh Vân mỉm cười xoa xoa bàn tay của nàng, cô cũng không muốn để