Làm sao để hiểu được hết tâm tư của chúng chứ? Lạc Lạc thầm nghĩ, tuy sẽ không làm việc ở đây lâu dài nhưng được đặt chân đến đây và giúp ít cho mấy cô chú chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ ở đây thì đã là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời rồi.
Á!
Bỗng dưng một đứa trẻ tầm sáu đến bảy tuổi vô tình va phải cô, Lạc Lạc có chút bất ngờ khi nhìn thấy nét mặt sợ hãi của thằng bé.
Cô vội vàng kéo thằng bé đứng lên rồi hỏi chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, đằm thắm.
- Sao thế con yêu? Trông con có vẻ rất sợ hãi, đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao?
Nói đến đây, bé trai đứng trước mặt cô vội khóc nức nở lên chẳng một lý do mà xông vào ôm chặt cô lại không buông ra.
Đứa bé này đúng thật là kì lạ, chẳng là gì của nhau nhưng khi ôm nó vào lòng lại phần nào đó mang đến cho cô cảm giác vô cùng ấm áp.
- Nè con làm sao thế? Hãy nói cho dì biết để còn tìm cách giúp còn giải quyết vấn đề.
Lạc Lạc vuốt v e gáy tóc thằng bé vừa ôm vừa khẽ nói.
Đứa bé này đúng thật khó hiểu mà, chưa gì đã xông vào khóc rồi ôm đủ kiểu trong khi chả có tí quan hệ quen biết nào.
Nếu như nhìn kĩ lại thì có thể thấy đứa trẻ này rất giống với hình ảnh của Lạc Lạc lúc nhỏ.
Năm xưa chỉ vì mất một cây kẹo mà cô đã la ùm cả lên, bây giờ nghĩ lại không biết nên núp mặt ở đâu cho phù hợp.
Thằng bé này chẳng biết có vấn đề gì nghiêm trọng hay không nhưng sao trông rất buồn chán, đã có chuyện gì xảy ra với nó sao? Nhóc con im lặng một lúc mới chịu cất tiếng nhưng lại trong tình trạng vừa khóc, vừa nói nghe rất thảm thương.
- Tấu Tấu bị...!Bị người ta lấy đồ chơi rồi ạ hic...
Hoá ra chỉ là bị bạn bè lấy cắp đồ chơi ấy mà nãy giờ còn tưởng ai bạo lực, hành hạ gì nó không bằng nữa.
Lạc Lạc bần thần, lấy khăn giấy lau đi mấy giọt nước mắt đau thương tội nghiệp ấy rồi nói.
- Là ai đã lấy đồ chơi của con? Mà lấy món gì sao trông con có vẻ buồn thế? Có phải vật gì quan trọng không?
Thằng bé Tấu Tấu này nhanh chóng gật đầu.
Lạc Lạc thấy vậy cũng liền đưa cậu nhóc đi đến chỗ đứa bé khác lấy đồ của nó.
- Đây là đồ của cháu?
Tấu Tấu lấy lại được đồ của mình mà lòng vui như ngừng ngày Tết vậy ấy! Thằng bé không còn ngại ngùng gì mà kể hết toàn bộ sự việc đã xảy ra với mình cũng chính là lý do mà nó say mê món đồ chơi này.
- Vâng.
Cháu cảm ơn cô xinh đẹp, món đồ chơi này rất có ý nghĩa với cháu đó nha!
Lúc nãy còn khóc sướt mướt như mưa, chỉ vừa thoáng qua một lát là lại tươi cười trở lại.
Thấy cảnh tượng trước mặt mình như vậy nên Lạc Lạc cũng mừng thay cho Tấu Tấu.
Lạc Lạc cười trừ, con nhà ai mà đáng yêu thế nhỉ? Giá gì sau này con của cô cũng được phần nhỏ như thế.
Nhìn thôi đã muốn cắn một cái vì sự đáng yêu này rồi, dễ thương hết sức!
- Ừm, con đi vào trong chơi cùng các bạn đi nhé bây giờ dì phải đi nấu thức ăn cho các con rồi.
Lạc Lạc vẫy tay chào tạm biệt Tấu Tấu.
Cậu nhóc đáng yêu đến chết người này làm cho cô chẳng còn muốn đi đâu nữa, vừa đáng yêu vừa thân thiện lại còn lễ phép thì thử hỏi kẻ yêu thích trẻ con như cô làm sao mà không yêu cho nổi?
Biệt thự Lâm gia.
Minh Hạo vừa đón nhận tờ đơn ly hôn được đặt trên bàn mà lòng tức giận đến cả đầu óc bốc khói lên luôn.
Không ngờ, người đưa ra đơn ly hôn trước lại chính là cô mà không phải mình.
Anh ta tức giận xé nát tờ đơn ra thành trăm mảnh khác nhau, tức quá còn gì nữa.
Hi không bản thân lại trở thành những kẻ bị người khác chà đạp