Sau mấy câu nói có chút lạnh nhạt đó của Lạc Lạc, anh ta cũng bắt đầu hiểu chuyện hơn mà không đi quấy rối cuộc sống của cô nữa.
Đúng là mừng hết sức, chứ ngày nào cũng bị bám đuôi theo như thế thì mất tự do lắm!
Cô có vẻ vui mừng trong lòng, ăn uống hay sinh hoạt cũng mạnh dạng hơn và đặc biệt là không bị mấy bạn nữ các khối bắt nạt như mấy ngày trước kia nữa.
Không biết đầu óc của mấy người yêu thích cái tên phiền phức đó có được tỉnh táo không nữa.
Khuôn mặt thì ừ có chút đẹp trai đấy nhưng so về tính cách và cư xử thì còn thua xa Minh Hạo của cô cơ! Lúc bấy giờ, Lạc Lạc đã có người mình thích và chẳng ai khác chính là Lâm Minh Hạo - anh trai nằm ở khối trên nổi tiếng hiền lành lại còn hết sức thân thiện, vạn người say mê và trong đó cũng có cô.
- Chị dâu, anh...
Từ đâu xuất hiện một tên tầm 20 tuổi gọi cô là chị dâu, nghe mà muốn nổi cả da gà da vịt lên.
Cô thắc mắc quay sang hỏi lại cái tên đó vì sao lại kêu như vậy?
- Anh là ai? Tôi và anh có quen biết gì sao, tại sao lại gọi tôi là chị dâu thế?
Hắn liền tiến đến gần về phía cô hơn, xù xì to nhỏ bên tai.
Có vẻ, cái tên này khá hiểu rõ về bản thân cô.
Bịch
Túi bóng đựng đầy đồ ăn trong đó liền bị rơi xuống đất sau khi nghe mấy lời nói đó của hắn.
Hình như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm đây mà!
Lạc Lạc liền bỏ chạy không nói câu nào, và còn bỏ đi đống đồ ăn mình đã làm rơi nữa chứ! Bình thường đi nhặt lại còn không kịp ấy mà ngày hôm nay lại bỏ ngang hong như vậy, tốn biết bao nhiêu là tiền của.
Tính cách tiết kiệm là thượng sách ngày nào đâu rồi? Ngay cả mua hàng còn trả giá lên xuống, vậy mà món đồ này cũng làm rơi xuống đất không thèm ngó ngàng đến như rất đơn giản vậy.
Chắc chắn, có chuyện gì còn quan trọng hơn đám đồ ăn này!
- Chị dâu, đợi em với!
Thân hình trông vô cùng yếu đuối mà chẳng ngờ khi chạy còn nhanh hơn cả mấy vận động viên điền kinh.
Cái tên báo thông tin về còn chạy rề rề tít ở phía sau, làm cho cô khó chịu vô cùng.
Con người mà, tại sao có thể chậm chạp đến như thế? Vì sao không đi nhanh một chút chứ, rõ ràng đang xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế mà!
- Anh ta đang ở đâu?
Cô vừa thở vừa hỏi tin tức của Trần Minh Ngôn.
Hèn gì mấy ngày nay hắn ta không đến quấy rầy cuộc sống của cô nữa, tưởng chừng thoát nạn nhưng hiện giờ chẳng khác nào đang rơi vào tình trạng khó xử.
- Phía trước canteen đấy chị!
Biết được địa chỉ mà mình cần đi đến, thế là cô tăng tốc mỗi lúc một nhanh hơn nữa.
Nhanh đến mức giống như một cơn gió thổi qua, khó lòng nào bắt kịp nhịp.
- Chạy nhanh thật!
Tên đàn em của Trần Minh Ngôn thở cũng không nổi về sự chạy tăng tốc này của cô ấy.
Nhìn yếu vậy mà lại có sức mạnh còn hơn cả nam giới nữa.
Khoảng cách từ đây cho đến canteen của trường cũng mất mười mấy phút đi xe lận.
Mà nãy giờ cô toàn chạy bộ nên đôi chân cũng đã mệt rã rời lắm rồi!
Tiếng thở của sự mệt mỏi ngày càng nhiều hơn nữa.
Cuối cùng loay hoay một lúc thì nơi cần đến cũng đã đến.
- NÈ MẤY TÊN KIA! Làm cái gì mà cả đám chỉ ăn hiếp một người thôi vậy hả?
Lạc Lạc tức giận mà hét lớn khi thấy trước mắt mình hiện giờ chính là một chàng trai phiền phức đang bị đánh bằm dập và trên người còn không ít vết thương.
Tuy không là gì của nhau nhưng vừa nhìn thôi cũng đã thấy nó đau đớn đến mức độ nào rồi! Đường đường là một công tử con nhà giàu, nay bị thương như thế ai mà không thấy sót chứ! Kể cả người bình thường không có chút liên quan còn thấy đau giùm nữa mà?
Bọn chúng không thèm để ý gì đến lời nói của một cô gái như cô mà ngày càng ra tay mạnh hơn như thế nữa.
Tuy ngày thường cái tên này chỉ biết làm phiền đến người khác nhưng đây