Tôi không nghĩ là cô Dương đây giám bày ra những thủ đoạn bỉ ổi ấy để hại người nhỉ?
Chẳng có gì là không thể khi con người đã bị dồn ép vào đường cùng rồi.
Tốt đến đâu cũng phải tìm con đường cứu bản thân thôi! Nhưng điều khó hiểu là một người từng làm hại người anh ta yêu trong suy nghĩ năm ấy vậy mà tại sao hôm nay vẫn lựa chọn tin tưởng cô? Không lẽ vì chung sống cùng nhau lâu như vậy nên đã có tình cảm dành cho nhau rồi sao?
Nếu nói có tình cảm với nhau vậy tại sao lúc trước kia lại đuổi Lạc Lạc ra khỏi nhà chẳng hề có chút động lòng nào.
Ngay cả một ánh nhìn cũng không thèm dành cho cô thì đây là thứ mà anh ta nói “tình yêu” hay sao?
- Ha, anh thật biết nói đùa đấy.
Tôi cũng không đơn giản như anh Lâm đã nghĩ đâu.
Chịu nhiều đau khổ cũng khiến cho một người trở nên thay đổi và biết lựa chọn việc gì là đúng đắn hơn.
Lạc Lạc ngước mắt lên nhìn anh ta trông khuôn mặt lại vô cùng gian gian.
- Vậy cô dám làm như thế không?
Lời nói này giống hệt như một sự thách thức đặc biệt dành cho cô vậy.
Lâm Minh Hạo ơi là Lâm Minh Hạo, sống chung với nhau suốt ba năm còn chưa kể cả thời gian dài cả hai quen biết nhau như vậy ấy mà anh đã quên trước khi cô đến với anh thì cô là một con người như thế nào rồi à? Đừng xem thường người khác như thế chứ!
- Nói đùa thôi, tôi đây không phải loại người giống như anh.
Dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác để hại người đâu!
Lạc Lạc tự tin về điều đó, dù bản thân có cần sự giúp đỡ từ ai đi nữa thì cũng chẳng cần những hành động vô nghĩa đó của anh ta đâu.
Lợi dụng người khác để đi lên,thật sự cô làm không quen.
Lạc Lạc vừa bước chân ra khỏi ghế, định trở về tập đoàn thực hiện một số chuyện còn dang dỡ chưa xong thì bị anh ta ngăn cản lại.
- Cô đi đâu?
Ơ hay, riết rồi người ta đi đâu cũng phải báo cáo với anh hay sao? Suốt bao năm qua chung sống với nhau anh có bao giờ nói cho cô biết mình đang đi đâu hay làm gì chưa? Không một câu nói, hôm nay còn đòi giải thích gì nữa cơ?
- Tôi đi về, rõ ràng bên tôi và bên anh đều đã ký xong hợp đồng rồi thì ai về nhà nấy chứ ở đây làm gì?
Đúng vậy! Đã không còn là gì của nhau, mối quan hệ hiện nay còn thua lúc trước nữa thì cần gì phải ở lại sau khi công việc đã xong rồi.
Cô dù muốn bước tiếp về phía trước nhưng người đàn ông này cứ đứng ở đây và nắm chặt cổ tay cô thật sự rất khó chịu.
Vì biết bản thân và tên Lâm Minh Hạo này không còn chút cơ hội nào nữa, Minh Minh vùng vẫy hất mạnh tay anh ta ra mà không có chút đắn đo suy nghĩ.
Không còn chung sống với người đàn ông này là một quyết định đúng đắn nhất từ trước đến nay của cô.
Không có gì phải hối tiếc khi kẻ ấy không xứng đáng với ta và cũng không xứng với bất cứ ai bởi vì anh ta chỉ biết yêu mỗi bản thân mình mặc kệ hiện tại mặt Lạc Lạc nhăn nhó, trông khó chịu đến tột cùng nhất là đang mang thai trong thời kỳ này thì đương nhiên sẽ rất khó chịu với những thứ nhỏ nhặt nhất ở chung quanh mình.
“Mình vừa làm gì vậy? Rõ ràng cô ta muốn về thì cứ để cô ta về, việc gì phải níu kéo?” Anh ta cũng vô cùng khó hiểu với mấy hành động vừa rồi của mình, tại sao lại làm chuyện ấu trĩ như vậy với một người mình từng căm ghét đến thấu xương?
Chẳng lẽ mấy năm sống cùng nhau anh ta đã quên đi chuyện Hoàng Giai Nhiên gì đấy rồi à? Lúc nào cũng đổ tội cho cô vậy thì tại sao bây giờ lại đón nhận...?
Chát.
- Anh có thôi đi không? Làm ơn, chúng ta đã kết thúc rồi và tôi đây cũng không hề hại bạn gái của anh nên là làm ơn đừng kiếm tôi rồi làm mấy việc