Sao rồi anh?
Vừa thấy Minh Hạo trở về, Lạc Lạc liền chạy đến hỏi thăm anh mấy câu.
Không biết trên đường đi bác sĩ có nói thêm câu gì về tình trạng bệnh án của bà ấy hay không.
Nói gì thì nói, bà Ngọc An cũng là mẹ chồng của cô, cho dù bà có ghét bỏ đi chăng nữa nhưng trong lòng Lạc Lạc thì bà ấy mãi là mẹ chồng mình.
Minh Hạo im lặng ngồi xuống ghế, hất tay Lạc Lạc ra khỏi người mình một cách nhẹ nhàng, làm ngơ như chưa từng nghe được gì cả.
Dạo này thái độ của Minh Hạo rất khác so với trước đây, lúc nào cũng ngó lơ cô cả.
Nếu là trước đây thì chuyện gì cũng nghe và thấu hiểu cho Lạc Lạc nhưng sao bây giờ lại làm như chưa nghe gì thế này, hay là đối với anh tình mẫu tử vẫn thiêng liêng, tốt đẹp hơn là tình cảm vợ chồng?
- Anh còn giận em vì lúc em không có ở nhà lúc mẹ gặp nạn phải không?
- Không.
Chỉ một chữ ngắn gọn như vậy thôi hay sao? Còn có thể thêm vài ba chữ nữa để câu văn có thể hoàn thiện rõ ràng hơn mà?
- Vậy tại sao anh hành xử như thế?
Lạc Lạc khó hiểu, nếu như thật sự không giận hờn gì vậy thì tại sao đến cả một câu nói hỏi thăm cũng không? Đây chắc là lần đầu tiên Minh Hạo hành xử kỳ lạ đến thế.
- EM CÓ THÔI ĐI HAY KHÔNG?Anh đã rất mệt mỏi rồi mà gặp phải mấy câu hỏi đó của em anh còn mệt hơn nữa đấy!
Không chịu nổi sự bực tức trong lòng mình, Minh Hạo lòng suy nghĩ gì cứ liền bày tỏ ra bên ngoài.
Nghe câu nói ấy, trái tim Lạc Lạc như ngừng đập, lòng đau đớn khó thể diễn tả.
Thì ra trước giờ trong mắt anh ấy cô lại là kẻ phiền phức như vậy thôi sao? Có gì cũng có thể từ từ nói, sao lại nặng lời đến thế?
Biết rõ bản thân đang góp phần làm cho anh khó chịu nên Lạc Lạc cũng hiểu mà nhanh chóng đi về nhà chuẩn bị một số đồ cũng như nấu ít cháo đợi bà ấy sau khi tỉnh lại có thể ăn liền ngay lập tức, mấy món ăn ở bên ngoài không được vệ sinh cho lắm đặc biệt bà ấy vẫn còn đang là bệnh nhân, cần được ăn uống hợp vệ sinh.
- Vậy em xin phép về trước chuẩn bị vài thứ xong đem vào đây anh nhé?
- Ừ.
Bóng dáng gầy gò của người phụ nữ này trông thật tội nghiệp làm sao.
Bản thân sức khoẻ đã không được tốt rồi vậy mà còn phải chăm sóc người này người kia nữa, sức nào chịu đựng được nổi?
Khoảng cách từ bệnh viện về đến nhà khá gần nên Lạc Lạc quyết định đi bộ, cũng xem như tập thể dụng cho khoẻ khoắn vậy.
Lâu rồi không đi bộ nên có hơi mệt mỏi trong người.
Trên đường đi, vừa đi cô gái nhỏ này lại chẳng ngừng suy nghĩ đến câu chuyện khi nãy.
Quả thật, cảm giác này buồn tủi làm sao.
Tại sao không chịu hiểu cho cảm giác của cô chứ? Buồn lòng lắm nhưng không thể nói ra với bất cứ ai.
“Ở nhà còn thịt không nhỉ? Cháo thì cần phải có tí thịt cho ngon, ăn vào sẽ dinh dưỡng hơn.” Lạc Lạc đang suy nghĩ không biết nên mua đồ về không, nói gì thì nói, người trong nhà cả mà...!Nếu có xích mích gì cũng nên cho qua để nhà yên vui hơn.
- Cô ơi, lấy cho cháu năm trăm gam thịt nhé ạ! Thịt nạc đừng có lấy thịt có mỡ gì nha cô.
Vốn biết, bà Ngọc An rất ghét mỡ giống y hệt mình nên đã cố ý nhắc nhở cô bán hàng trước khi cân thịt lên.
- Ừ con.
Á!
Lạc Lạc vấp ngã không rõ lý do, trong lúc nửa tỉnh nửa mê chỉ nghe tiếng nói của mấy người xung quanh rằng họ đang chỉ chỏ vào mình.
- Cô gái đó tội nghiệp quá, mấy tên cướp dạo này manh động ghê thật! Ban ngày ban mặt mà dám ra đường đi ăn cướp của người khác!
- Trời ơi! Người ta đi