Tiếu Cẩn nhón chân lên hôn cô.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Mộc Chẩm Khê nhanh chóng đưa tay lên, hổ khẩu* mở ra, bóp hai má của nàng lại.
(* Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Tiếu Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế hôn cô, nhưng hai má bị bóp chặt, ánh mắt khiếp sợ và mờ mịt, là một biểu cảm rất buồn cười.
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, phản xạ đi qua cô cũng sửng sốt.
Tiếu Cẩn: "Phốc."
Chính nàng cũng thấy cảnh tượng này quá buồn cười, không thể nhịn được cười.
Mộc Chẩm Khê chậm rãi chớp mắt, sau đó bật cười.
Tiếu Cẩn bĩu môi nói: "Còn không buông em ra?"
Mộc Chẩm Khê buông tay, xoay người tự nhiên đi vào phòng bếp: "Tôi đi nấu nước."
Sự bối rối đã hóa vô hình.
Tiếu Cẩn nhìn bóng lưng cô, trầm mắt xuống.
Phản ứng từ chối của Mộc Chẩm Khê quá nhanh, không giống như đối mặt với người yêu, mà là đối mặt với một người xa lạ.
Nhưng nếu nói lạnh nhạt, hôm nay trên đường xuất viện, không phải cô rất tốt sao?
Rất mâu thuẫn, nàng cảm thấy khó hiểu.
Tiếu Cẩn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cất giọng hỏi: "Mộc Chẩm Khê, em đi nước ngoài du học sao?"
Một câu trả lời không chút gợn sóng từ nhà bếp truyền ra: "Đúng vậy."
Tiếu Cẩn hỏi: "Em đi nước ngoài khi nào?"
Mộc Chẩm Khê trầm mặc chớp mắt, trả lời nàng: "Lớp 12."
Tiếu Cẩn tiếp tục hỏi: "Vậy em về nước khi nào?"
Lần này thời gian yên lặng kéo dài hơn, Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào vòi nước trước mặt.
Khi nước ngập đến nửa ấm điện, cô tắt đi, đặt lên bàn, ấn công tắc, cố gắng làm cho giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Tháng trước."
"Hả?" Tiếu Cẩn không che giấu sự kinh ngạc.
Lớp 12 ra nước ngoài, tháng trước mới vừa về nước, mười năm nay nàng đều ở nước ngoài? Nghĩ đến căn phòng thuê bên môi giới, cho nên mấy năm nay, nàng và Mộc Chẩm Khê không ở cùng nhau, hai người yêu xa?
Về quan hệ yêu xa, khi chưa bên nhau, họ đã từng nói qua.
Tiếu Cẩn có thói quen nhìn xa.
Sau khi yêu Mộc Chẩm Khê, nàng đã cân nhắc tương lai nhiều năm sau, không chỉ bao gồm việc học và công việc, thậm chí vấn đề ra nước ngoài kết hôn, liệu có sinh con hay không, đều đã từng nghĩ tới.
Lúc ấy, nàng cùng Mộc Chẩm Khê chưa có quen thuộc như vậy, không dám tùy tiện nhắc tới, vì vậy, nàng chỉ tự ngẫm trong lòng.
Nếu như là yêu xa thì thái độ hiện tại của Mộc Chẩm Khê cũng dễ hiểu.
Việc ra nước ngoài là nàng muốn, đi du học lâu như vậy, ai mà không thay đổi tính tình? Lạnh lùng với nàng là đúng rồi.
Nhưng Tiếu Cẩn không thể hiểu tại sao mình phải đi nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn.
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Mộc Chẩm Khê, muốn biết chi tiết về 10 năm qua, nhưng nhìn khuôn mặt của người kia nửa sáng nửa tối, im lặng nuốt lời trở vào, chính nàng từ từ tìm hiểu sẽ tốt hơn.
Ý nghĩ này của nàng đã lấn át mong muốn thăm dò Mộc Chẩm Khê.
Nàng ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, đưa lưng về phía Mộc Chẩm Khê.
Lấy điện thoại ra khỏi túi, nàng mở ứng dụng bản đồ định vị vị trí hiện tại.
Sau đó, nhập vào địa chỉ tiểu khu bên môi giới mà lúc trước nàng đã xóa và nhớ rõ trong đầu.
Một tuyến đường rõ ràng xuất hiện trên bản đồ, thời gian lái xe trong nửa giờ được hiển thị ở góc dưới bên trái.
Một khoảng cách không xa không gần, Tiếu Cẩn đưa ngón tay chỉ vào cằm, nheo mắt, tự hỏi tại sao lại muốn thuê nhà ở đó.
Nàng thuận tiện kiểm tra lại khu vực hành chính hiện tại của Lâm Thành, tên không thay đổi gì, nhưng nơi phát triển nhất trước kia đã trở thành thành phố cũ, còn thành phố mới được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng.
Trường trung học số 1 Lâm Thành không dựa vào mới cũ, giống như trước đây, dựa vào danh tiếng của trường, giá phòng xung quanh khu học được đẩy lên cao đến không thể tin nổi.
Gia đình Tiếu Cẩn có một căn nhà, cách Trường trung học số 1 Lâm Thành không xa, là năm đó ba mẹ cố ý mua để tiện cho việc học của nàng.
Tiếu Cẩn phát hiện ra một điểm đáng ngờ khác, tại sao Mộc Chẩm Khê không đưa nàng đến nơi đó ở?
Trong đầu hiện lên quá nhiều câu hỏi hỗn độn, Tiếu Cẩn không biết do tâm lý hay sinh lý, thái dương bắt đầu đau nhức, nàng không nhịn được đưa tay lên ấn nhẹ vào.
"Đau đầu sao?" Sự quan tâm của Mộc Chẩm Khê gần như ngay lập tức đi qua.
Tiểu Niệm nghe thấy giọng nói của cô, thần kinh căng thẳng hòa hoãn bớt, quay đầu nhìn cô cười: "Em hơi chút phản ứng, chị liền phát hiện ra ngay, có phải chị luôn nhìn trộm em hay không?"
Mộc Chẩm Khê: "Khụ."
Cô đúng là dùng dư quang quan sát nàng, không nghĩ tới dễ bị nhìn ra như vậy.
Tiếu Cẩn cười nói: "Muốn nhìn thì nhìn đi, quan minh chính đại mà nhìn."
Mộc Chẩm Khê không nói lời nào, đi vào phòng bếp canh nước.
Hiện tại có quá ít thông tin, Tiếu Cẩn dự định, chờ khi Mộc Chẩm Khê không để ý, nàng sẽ quay lại căn nhà thuê để xem có manh mối gì về quá khứ hay không, nhưng việc cấp bách nhất là...
Nàng đặt điện thoại xuống, đứng lên.
"Mộc Chẩm Khê."
Ngay khi Mộc Chẩm Khê bước vào bếp, Tiếu Cẩn cũng đi theo sau.
Mộc Chẩm Khê sửng sốt quay lại: "Có chuyện gì vậy?"
Tiếu Cẩn chỉ ra ngoài cửa, đôi mắt sáng ngời nói: "Em có thể lưu lại dấu vân tay trên ổ khóa nhà chị được không? Nếu chị đi ra ngoài, em sẽ không vào được." Nàng nhớ mật khẩu vừa rồi Mộc Chẩm Khê nhấn vào.
Một chuỗi số, không phải ngày sinh của nàng cũng như ngày sinh của Mộc Chẩm Khê, dường như được đặt ngẫu nhiên.
Mộc Chẩm Khê không muốn lưu lại cho nàng, uyển chuyển từ chối, "Không cần đâu, gần đây tôi đã từ chức, trên cơ bản đều ở nhà.
Nếu em có chuyện muốn ra ngoài thì gọi tôi là được rồi."
Tiếu Cẩn mặt đầy mất mát, nói: "Được rồi."
Nàng nghĩ đến điều gì đó, lại ngẩng mặt lên, cười hỏi: "Em có thể tham quan nơi này một chút được không?"
Mộc Chẩm Khê gật đầu.
"Có thể vào phòng ngủ được không?"
Mộc Chẩm Khê do dự rồi lại gật đầu.
Tiếu Cẩn đi một vòng từ trong ra ngoài, cũng không có bỏ qua tủ giày, nhìn kỹ một vòng.
Đây là một căn hộ nhỏ hai phòng, một phòng ngủ, một phòng làm việc.
Nhìn vào cách bài trí phòng ngủ, ghế sofa lười đơn trước cửa sổ, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, tủ giày dép, không khó để nhận ra đây là nơi ở của một người phụ nữ độc thân.
Tiếu Cẩn đứng trước bàn làm việc, không chạm vào bất cứ thứ gì, nàng chỉ quan sát bằng mắt.
Máy tính, bản vẽ tay, giá sách với nhiều loại sách khác nhau.
Hai tầng trên là cổ đại, hiện đại của Trung Quốc và nước ngoài; hai tầng dưới là tập tranh và lý thuyết hội họa.
Nàng nhớ rằng Mộc Chẩm Khê đã nói trước đây cô từ chức