Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia trò chuyện với nhau, bầu không khí hòa thuận.
Sau khi ăn mì xong, Ân Tiếu Lê ném ly dùng một lần vào thùng rác, cuộn túi rác lại, treo lên ngón tay, nói: "Tôi ra ngoài vứt rác."
Tề Âm lập tức đứng lên: "Tôi đi chung với em."
Cô ấy đợi cả ngày mới được gặp người, không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào được ở bên người ấy.
Ân Tiếu Lê nhún vai: "Được thôi."
Tránh cho cô không phải lo lắng Tề Âm ở một mình trong nhà cô, ngộ nhỡ ôm tất cả những thứ có giá trị đều chạy mất.
Cô phải đề phòng, dù cho cô ấy nói mình là người giàu có.
Gần đây, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, Ân Tiếu Lê cởi nội y ngay khi về đến nhà, mặc một chiếc váy ngủ hai dây rộng rãi, bên trong trống rỗng.
Khi đứng lên, Ân Tiếu Lê do dự hai giây, không biết có nên mặc lại hay cứ thế này đi ra ngoài.
Cuối cùng lười nhác chiến thắng, dù sao mặc một chút rồi cũng cởi ra.
"Là thùng rác ở cổng chính dưới lầu sao?" Tề Âm đột nhiên lên tiếng.
"Đúng." Ân Tiếu Lê bước vào đôi dép tông dùng để đi ra ngoài.
"Để tôi đi, em ở nhà chờ đi."
"Hả?"
Chỉ thấy ánh mắt Tề Âm lướt qua ngực cô rồi mím môi nói: "Em không tiện."
"Không sao, tôi ——"
"Tôi đi." Tề Âm không nói lời nào nữa, giật lấy chiếc túi nhựa đen mà cô đang cầm, còn chưa mang giày xong, vì sợ cô từ chối mà đi ra ngoài đóng cửa.
Ân Tiếu Lê sững sờ tại chỗ: "..."
Người này bị sao vậy?
Ân Tiếu Lê ngồi trở lại ghế sô pha, tinh thần hoảng hốt.
Suy nghĩ theo một góc độ khác, cô sẽ không giúp bạn trai xuống lầu vứt rác, đặc biệt là cố ý chạy tới đây, kết quả còn phải giúp xuống lầu vứt rác.
Nếu là cô, cô sẽ nổ tung trong phút chốc.
Ân Tiếu Lê nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt lớn như vậy sao? Vậy thì cô cũng là phụ nữ, tại sao cô lại không hiểu được suy nghĩ của Tề Âm? Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?
"Nhớ em." Tề Âm nói, cười lộ hàm răng, bên phải có một cái răng nanh nhỏ.
Ân Tiếu Lê nhìn chiếc răng nanh của cô ấy, thốt lên: "Thật đáng yêu."
Tề Âm cảm tạ lời khen của cô, trong khoảng thời gian ngắn được khen đáng yêu đến hai lần, cô có chút hoa mắt.
Ân Tiếu Lê làm cho cô ấy cười nhiều hơn, mỗi một tiếng cười đều khen ngợi, lời ngon tiếng ngọt.
Thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, lông mày, mũi, mắt, không có chỗ nào mà cô không khen.
Sau đó, cô khen đến cả mẹ của cô ấy, bởi vì có thể sinh ra một cô con gái như vậy, nhất định là một mỹ nhân.
Tề Âm vô thức duỗi thẳng eo, để cho mình có thể tỉnh táo lại trước những lời khen ngợi dồn dập.
Ân Tiếu Lê nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tề Âm, hai má ửng hồng đáng ngờ, rất thích thú.
Cô moi hết cõi lòng tìm từ khen ngợi, còn nói cô ấy là tiên nữ giáng trần.
Tề Âm hỏi: "Tiên nữ giáng trần là gì?"
Ân Tiếu Lê giải thích cho cô ấy: "Dùng để miêu tả một người rất đẹp, trên đời không có người nào đẹp như vậy, chỉ có tiên nữ trên trời mới có thể sánh được."
"Em nói tôi là tiên nữ?"
"Đúng vậy." Ân Tiếu Lê nín cười.
"Cảm ơn." Tề Âm kích động nói, "Em cũng là tiên nữ, so với tôi còn xinh đẹp tiên nữ hơn."
Ân Tiếu Lê hô "ai" một tiếng, lấy tay che mặt, hai vai run run.
Rất thú vị.
Đến khi cười đủ rồi, cô buông tay xuống, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của Tề Âm lấp lánh rạng rỡ.
Dung mạo của cô ấy rất lai, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, mũi cao, môi mỏng, hốc mắt sâu, ngũ quan bắt mắt.
Mới quen biết cô ấy được một ngày, Ân Tiếu Lê đã không còn sức phản kháng với vẻ đẹp của Tề Âm, không nhịn được mà tiến tới, hôn lên môi cô ấy.
Một nụ hôn không mang theo khao khát, rất thuần khiết.
Tề Âm chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng người, trên môi trở nên nóng bỏng, sau đó lập tức rời đi, quá ngắn ngủi đến mức cô ấy không kịp cảm nhận.
Cô ấy duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy Ân Tiếu Lê, ôm cô ngồi trên đùi mình.
Ân Tiếu Lê: "Ai."
Dù gì cô cũng nặng cả trăm cân*, vậy mà cô ấy dễ dàng ôm đi như vậy.
(* 2 cân = 1 kg.)
Trước đây, cô chưa từng ngồi trên chân của phụ nữ.
Có một lần, cô định ngồi trên chân Mộc Chẩm Khê, nhưng bị Mộc Chẩm Khê nhìn với ánh mắt hình viên đạn nên từ bỏ ý định.
Bây giờ có thể quang minh chính đại ngồi, cảm nhận đầu tiên của Ân Tiếu Lê chính là —— hơi cấn, hình như Tề Âm quá gầy.
"Thả tôi xuống." Cô cử động không được tự nhiên.
"Không thả." Giọng nói của Tề Âm khàn khàn, dán vào tai cô.
Ân Tiếu Lê đột nhiên nghe thấy giọng nói chìm xuống của cô ấy, ngẩn người, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt âm trầm, cảm xúc trong mắt quay cuồng, tràn đầy dục vọng.
Ân Tiếu Lê bác bỏ ý nghĩ có lẽ Tề Âm thực sự muốn yêu đương với cô, hơi nhướng mày, hỏi: "Chị muốn làm à?"
Tề Âm nói đúng, cô đã nghe thấy hơi thở nặng dần của mình, hỏi một cách tôn trọng: "Còn em thì sao?"
Ân Tiếu Lê nói: "Đương nhiên là tôi muốn."
Cô gọi Tề Âm đến nhà cô ở lại qua đêm, còn không phải vì cái này sao.
Sau khi trải qua tối qua, hai người càng ăn ý với nhau.
Năm ngón tay của Tề Âm vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, thỉnh thoảng còn lấy ngón tay chải tóc cho cô.
Ân Tiếu Lê rất nhanh đã động tình, sau khi làm hai lần, cô bỗng nhiên không dạy cũng hiểu mà đảo khách thành chủ.
Tề Âm bị móng tay sắc bén của cô cào, khẽ cau mày rồi nắm lấy cổ tay của cô.
Cô ấy kéo tay của Ân Tiếu Lê đến dưới đèn ngủ, nhìn kỹ rồi hỏi: "Có kềm cắt móng tay không?"
Ân Tiếu Lê nói: "Ở phòng khách, trong ngăn kéo."
"Đi lấy đi."
"Không đi."
"Em nói cho tôi biết vị trí cụ thể, tôi đi lấy."
"Không muốn." Ân Tiếu Lê chính là thụ, đột nhiên tò mò, sau khi bị ngắt ngang như vậy, đã không còn ý nghĩ kia.
Trong 29 năm nay, cô đều là gái thẳng, trừ khi ở tư thế phía trên, cô đều không có suy nghĩ nằm trên.
Ân Tiếu Lê lại nằm xuống, hỏi: "Có làm nữa không? Không làm thì tôi đi ngủ."
Tề Âm: "..."
Thấy cô ấy chậm chạp không trả lời, Ân Tiếu Lê nhắm mắt lại: "Ngủ ngon."
Tề Âm thở dài, tắt đèn.
"Ngủ ngon."
Căn phòng chìm vào bóng tối, Ân Tiếu Lê ấp ủ trong chốc lát rồi buồn ngủ, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề ngủ.
Cô có thể cảm giác được Tề Âm đang nhìn cô, hơi thở của cô ấy nặng nề hơn bình thường, giống như thở dài.
"Ngủ không được sao?" Lúc trước được cô ấy đối xử tốt, lúc này Ân Tiếu Lê nắm lấy đạo nghĩa, giả bộ như không nghe thấy cũng khó.
"Ừm." Tề Âm đáp lại cô.
"Tại sao?" Ân Tiếu Lê lờ mờ suy nghĩ.
"Tôi muốn cắt móng tay cho em." Tề Âm trầm giọng nói.
Ân Tiếu Lê sững sốt: "Thật sự rất muốn sao?"
Tề Âm ẩn nhẫn nói: "Ừm."
Tình huống này hiếm khi xảy ra với Tề Âm, trước kia cô ấy từng quan hệ với người khác, tất nhiên là vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng trong phần lớn trường hợp, thật ra là vì giải tỏa áp lực công việc.
Cô ấy làm càn trên thân người khác, chính mình cũng có thể được thỏa mãn, chưa bao giờ giống như hôm nay, suy nghĩ nhất thời của Ân Tiếu Lê làm cho trong đầu cô ấy hiện lên vô số tình huống, khó mà chợp mắt được.
Giống như tia lửa bắn vào cỏ khô, khiến ngọn lửa bùng lên hừng hực, nhưng lại bị một luồng gió cưỡng ép dập tắt.
Ngọn lửa vẫn còn, chỉ là đang lóe sáng, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Ân Tiếu Lê nằm bên cạnh cô ấy, Tề Âm nắm chặt tay, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
"Hôm nay muộn quá, ngày mai hãy cắt."
"...!Được."
Ân Tiếu Lê nghĩ ra một cách khác, bóng tối che giấu rất tốt sự ngượng ngùng của cô.
Ân Tiếu Lê cũng bị sốc vì mình vẫn có loại cảm xúc này, cô nghiêng người, nói điều gì đó bên tai Tề Âm.
"Được không?"
Tề Âm do dự: "Em có chắc không?"
Cô ấy nghe Tiếu Cẩn nói, mình là bạn gái đầu tiên của cô, như vậy cô chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện này.
"Thử một chút đi." Ân Tiếu Lê giả vờ thoải mái.
"Nếu không thì thôi đi." Tề Âm không muốn cô có ác cảm với mình vì bước đi quá lớn này.
"Chị chán ghét tôi?"
"Không phải." Tề Âm vội vàng phủ nhận.
"Vậy thì quyết định như vậy đi."
Ân Tiếu Lê hướng xuống, chui vào trong chăn.
Trên tủ đầu giường có một chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ, không phải kiểu hiển thị điện tử mà là có kim giờ, kim phút, kim giây.
Kim giây quay một vòng tròn, tích, tích, tích.
Ý thức của Tề Âm trở nên hôn mê, cô ấy thấy tiếng kim giây tích tắc càng lúc càng xa, bước vào một thế giới xa lạ chưa từng thấy.
Ân Tiếu Lê nắm chặt lấy tay Tề Âm, tìm được ngón tay của cô, đan mười ngón tay vào.
Ngón tay của phụ nữ thon dài, khớp xương nhỏ nhắn, không quá cứng, cầm trong tay rất mềm mại, thoải mái, lòng bàn tay cũng ấm áp.
Ân Tiếu Lê dễ dàng khống chế tất cả tâm tình của Tề Âm, tay của Tề Âm càng lúc càng siết chặt.
Ngay khi Ân Tiếu Lê cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, cô ấy đột nhiên buông ra, thân thể bất giác khẽ run lên.
Ân Tiếu Lê liếm liếm đôi môi ướt át, chớp chớp mắt, Tề Âm nắm lấy cánh tay của cô, cưỡng ép ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, thở gấp, nói không