Ân Tiếu Lê phủi mông đi một cách dứt khoát.
Tề Âm xuống máy bay, muốn gửi tin nhắn cho cô báo đã đến nơi, nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trong cửa sổ chat mà mình gửi đi.
Tề Âm: "!!!"
Đây là cảm giác mới mẻ gì vậy.
Chờ đã, còn có một dòng ký tự nhỏ màu đen: [XXX đã bật xác nhận kết bạn.
Bạn không phải là bạn bè của cô ấy, vui lòng gửi lời mời xác nhận kết bạn trước.
Bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi đối phương đã xác nhận.]
Tề Âm: "???"
Tề Âm đọc thật kỹ, nhấn vào dòng chữ nhỏ màu xanh ở phía sau: [Gửi lời mời kết bạn]
Ân Tiếu Lê phớt lờ.
Tề Âm trở về nhà của cô ấy ở Mỹ, ăn cơm tắm rửa, sau đó kiểm tra điện thoại, nhưng vẫn không có phản hồi.
Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng mình có quá ít thông tin liên lạc với Ân Tiếu Lê, thậm chí còn không có số điện thoại của đối phương.
Đến bây giờ Tề Âm vẫn không hiểu tại sao Ân Tiếu Lê lại xóa cô ấy đi, lúc trước không phải bọn họ trò chuyện rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ là không vui nên mới đùa nghịch như vậy? Cái này không cần Tiếu Cẩn nói, bên cạnh cô ấy cũng có những người bạn như vậy.
Lúc này, cách tốt nhất là lập tức xuất hiện bên cạnh Ân Tiếu Lê, nhưng bởi vì cô ấy ở nước ngoài xa xôi nên cách này không hiệu quả.
Quan trọng nhất chính là, thậm chí cô ấy không thể gửi được một tin nhắn nào.
Tiếu Cẩn yên lặng nhìn ảnh chụp màn hình mà Tề Âm gửi cho nàng.
Tiếu Cẩn: "..."
"Cô ấy xóa kết bạn với cậu?" Tiếu Cẩn gọi điện thoại vượt đại dương với cô ấy.
"Đúng vậy, cậu nói xem tại sao vậy?" Tề Âm khó hiểu, hỏi.
Có lẽ Ân Tiếu Lê đã chán.
Tiếu Cẩn không muốn nói ra suy đoán của mình, nói: "Tớ không biết, cậu hỏi cô ấy thử xem."
Tề Âm nói: "Số điện thoại của em ấy là gì?"
Tiếu Cẩn gửi số điện thoại cho cô ấy.
Quay đầu liền nhéo nhéo eo của Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê thành thật chấp nhận, sau đó ôm chầm lấy Tiếu Cẩn, cười nói: "Không phải chị bỏ rơi cô ấy, em tức giận với chị làm gì?"
"Em đang tức giận!".
Chuyên trang đọc truyện [ trùmtr uуệИ.
VИ ]
"Đừng tức giận, đừng tức giận." Mộc Chẩm Khê nói, "Chị sẽ mắng mẹ Ân."
"Chị còn dám dĩ hạ phạm thượng?" Tiếu Cẩn liếc cô một cái.
Mộc Chẩm Khê hơi nhướng mày: "Chị còn chưa từng làm con gái phản nghịch sao?"
Tiếu Cẩn cười khẽ, đưa tay nâng mặt cô, nhéo nhéo biến thành sờ mó, yêu thích không buông.
Mộc Chẩm Khê thoải mái nheo mắt, cọ vào lòng bàn tay như một con mèo.
Tề Âm thêm mã vùng của Trung Quốc, gọi cho Ân Tiếu Lê.
Nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ, Ân Tiếu Lê vẫn biết mã vùng chói lọi trước mắt, nước Mỹ, gần như là vô thức nghĩ đến Tề Âm.
Là cô ấy sao? Ân Tiếu Lê vừa hi vọng là đúng, vừa hi vọng là không.
Cô nhận cuộc gọi, nhưng không nói gì.
"Có phải là Ân Tiếu Lê không?" Là Tề Âm.
Trái tim của Ân Tiếu Lê nhảy lên không kiểm soát được, cô chọn cách cúp máy, sau đó cho vào danh sách đen.
Cuộc gọi đầu tiên của Tề Âm đã bị cúp máy, cuộc gọi thứ hai không thể liên lạc được.
Tiếu Cẩn cảm thán: Ân Tiếu Lê thực sự rất nhẫn tâm, nếu Mộc Chẩm Khê có được 1/10 sự quyết đoán của cô ấy, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại từ đầu với cô.
Mộc Chẩm Khê quay lại...!hôn lên mặt nàng: "Em đang ghét bỏ chị dây dưa dài dòng à?"
Tiếu Cẩn cười nói: "Em chỉ thích chị thiếu quyết đoán như vậy thôi, dáng vẻ tình cũ khó quên." Nói xong lại vội vàng thúc giục cô, "Chị mau gọi cho Ân Tiếu Lê, muốn chia tay cũng phải nói rõ ràng với người ta, quay đầu bước đi như vậy là sao chứ?"
Mộc Chẩm Khê gọi điện thoại cho Ân Tiếu Lê.
Ân Tiếu Lê đang ở nhà ăn mì gói, nhưng ăn không biết mùi vị, yếu ớt nói: "Alo, tìm tớ có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Mộc Chẩm Khê nghe thấy giọng nói của cô ấy, trong lòng đọng lại nghi hoặc, thử dò xét nói, "Tề Âm..."
"Người này là ai, tớ không biết, không biết."
Mộc Chẩm Khê cau mày.
Tràn ngập oán khí thế này là sao? Rốt cuộc là ai bỏ rơi ai vậy?
Mộc Chẩm Khê: "Tề Âm nói cậu không nghe điện thoại của cô ấy, các cậu chia tay rồi hả?"
Ân Tiếu Lê dửng dưng nói: "Chia tay rồi." Một người ở Trung Quốc, một người ở Mỹ, đây không phải là chia tay thì cái gì mới là chia tay.
Mộc Chẩm Khê: "Cậu không nói rõ với cô ấy à?" Nếu không, tại sao Tề Âm lại dính chặt như vậy.
"Nói gì cơ?"
"Nói cậu và cô ấy chia tay, nói rõ ràng, có không?"
"Không có."
"Cô ấy cho rằng không có chia tay đâu."
"Đầu óc cô ấy có vấn đề à, hai người bọn tớ cũng không có nghiêm túc ở bên nhau mà? Cô ấy xem tớ là gì, còn phải thủ trinh py cho cô ấy? Ngoan ngoãn ở Trung Quốc chờ cô ấy lần sau đến ăn à?"
"Chờ đã." Mộc Chẩm Khê bị lời nói đơn giản thô lỗ của cô ấy làm cho kinh ngạc, vuốt vuốt, nói: "Cậu không có nghiêm túc với cô ấy?"
"Cái gì mà tớ, là hai người bọn tớ đều không có nghiêm túc."
Mộc Chẩm Khê liếc nhìn Tiếu Cẩn, ngập ngừng nói: "Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?" Tiếu Cẩn nói Tề Âm nhất kiến chung tình mà.
Ân Tiếu Lê khẽ nói: "Có thể có hiểu lầm gì? Bọn tớ đã làm tình nhiều lần rồi, còn cái gì chưa nhìn thấy đâu, tớ còn biết trên mông cô ấy có một nốt ruồi."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Ai cần biết chỗ đó của Tề Âm có nốt ruồi hay không, đồ điên!
Mộc Chẩm Khê: "Các cậu làm rất nhiều lần? Tớ nghe Tiếu Cẩn nói Tề Âm không ngủ hai lần với một người."
"Oa!" Ân Tiếu Lê giả vờ kích động, "Tớ thật vinh hạnh."
Ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Mộc Chẩm Khê làm cho Ân Tiếu Lê sững sờ tại chỗ.
"Cô ấy thực sự thích cậu."
"..." Ân Tiếu Lê dừng lại vài giây, "Cậu nói cái gì?"
"Lần trước, chính là ngày hôm sau khi về nhà cậu, cô ấy nói với Tiếu Cẩn, nói cô ấy thích cậu."
"Tiến sĩ Tiếu tin à? Sao cô ấy lại ngây thơ như vậy?" Giọng nói của Ân Tiếu Lê tràn đầy ý cười.
"Hai người là bạn bè nhiều năm, cũng giống như tớ và cậu, sao cô ấy phải tùy tiện đùa giỡn với Tiếu Cẩn như vậy?" Mộc Chẩm Khê phớt lờ giọng nói giả vờ thoải mái của cô ấy, nghiêm túc nói.
"Dù sao tớ cũng không tin."
"Tin hay không tùy cậu, nhưng cậu phải nói rõ ràng với cô ấy, đừng..." Mộc Chẩm Khê dừng lại một chút, nói: "Đừng treo người ta như thế, không rõ ràng."
"Tớ treo người ta hồi nào? Vốn chính là py, chơi một chút rồi thôi, còn chơi nhất kiến chung tình cái gì."
"Cậu làm giúp tớ một việc, gửi tin nhắn cho người ta là được, nếu không tớ sẽ bị Tiếu Cẩn giết mất."
Ân Tiếu Lê mím môi, thỏa hiệp nói: "Được rồi, tớ chỉ giúp cậu thôi, tớ không thích cô ấy chút nào."
Mộc Chẩm Khê giật mình, không nói gì, chỉ nói cảm ơn rồi cúp máy.
Cô đưa tay ôm chấm lấy Tiếu Cẩn vào lòng, cau mày nói: "Chị nghĩ mẹ Ân hình như thực sự động tâm rồi." Câu nói cuối cùng dường như càng che càng lộ.
"Như vậy không tốt sao?"
Mộc Chẩm Khê lắc đầu: "Trước đây cậu ấy cũng thích, nhưng chưa bao giờ trốn tránh, tại sao đến lượt Tề Âm lại như vậy?"
"Có phải là không tin tưởng Tề Âm hay không?" Tiếu Cẩn nhướng mi, lời chưa nói hết, "Dù sao trước đây Tề Âm..."
"Có thể."
Kẻ ác tự nhiên có kẻ ác trị.
"Hai chúng ta đừng xen vào quá nhiều, hai bên đều không tiện."
****
Ân Tiếu Lê kéo Tề Âm ra khỏi danh sách đen, húp một ngụm mì để củng cố sự can đảm, rồi gọi lại.
Tề Âm trả lời ngay lập tức, vui vẻ nói: "Tiếu Lê." Em ấy không giận mình sao?
"Tôi là Khóc Lê*."
(* Tiếu nghĩa là Cười, nay đổi thành Khóc.)
"Em thật đáng yêu." Tề Âm đã học được cách sử dụng lời khen ở mức cao nhất.
Ân Tiếu Lê lắng nghe giọng nói của cô ấy, suy nghĩ về những lời mà Mộc Chẩm Khê đã nói với cô trước đó, bình tĩnh nói: "Tôi hỏi chị một vấn đề, hãy thành thật trả lời tôi."
"Em hỏi đi."
"Chị thích tôi?"
"Đúng vậy." Tề Âm trả lời không chút do dự.
Không thể phủ nhận là khoảnh khắc đó, Ân Tiếu Lê thực sự cảm động, sau khi trái tim rung động thì càng lý trí hơn: "Chị có thể thích tôi bao lâu?"
"Hả?"
"Hiện tại tôi không ở bên cạnh chị, chị sẽ tìm người khác sao?"
"Đương nhiên là không!" Tề Âm nhanh chóng thú nhận, "Tôi chỉ thích một mình em."
"Tôi sẽ như vậy." Ân Tiếu Lê nói.
Tề Âm sững sờ.
Ân Tiếu Lê hít một hơi thật sâu: "Cho nên, chúng ta chấm dứt quan hệ ở đây đi."
"Why, why?" Tề Âm vội vàng đến mức tuông ra một loạt tiếng mẹ đẻ.
Ân Tiếu Lê nghe chữ được chữ không, có một câu nói là, em muốn tôi luôn ở bên cạnh em sao, tôi có thể về Trung Quốc sống vì em.
"Không phải." Mũi của Ân Tiếu Lê chua xót, cô suýt nữa rơi nước mắt, trả lời cô ấy: "Tôi chỉ muốn thôi."
" Chơi đùa...!là có ý gì?"
"Nghĩa là tôi không thích chị, chán rồi." Âm Tiêu chậm rãi nói, sợ cô ấy nghe không rõ, không hiểu được,