"Em...!Buông ra..."
Mộc Chẩm Khê lao ra ngoài, hoàn toàn không mặc nội y, trên người chỉ có một chiếc áo thun mỏng, giống như phong cách thẳng nam mà Ân Tiếu Lê vẫn hay phàn nàn.
Mộc Chẩm Khê có thể cảm giác được rằng nhiệt độ lòng bàn tay vốn dĩ hơi lạnh của người kia đang dần dần tăng lên.
Tiếu Cẩn co người lại, bất động thanh sắc mà nuốt nước bọt, trở nên mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Mộc Chẩm Khê, năm ngón tay siết chặt, thậm chí còn muốn tiến thêm một bước.
Mộc Chẩm Khê vừa xấu hổ vừa khó chịu, chủ động lùi lại một bước, tiện thể phanh một tiếng đóng cửa lại.
Cô tựa lưng vào cửa một lúc, tim đập rộn ràng, chân muốn nhũn ra.
Nơi bị Tiếu Cẩn chạm vào mơ hồ truyền đến cảm giác khác thường, ê ẩm trướng trướng.
Mộc Chẩm Khê không cần cúi đầu nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Dù sao cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành, nhiều năm như vậy chưa từng phát sinh chuyện sinh hoạt kia, dễ dàng bị lay động là chuyện bình thường.
Mộc Chẩm Khê hít thở sâu vài hơi, bình phục lại tâm trạng kích động rồi đi thay quần áo.
Tiếu Cẩn đứng trước cửa phòng đóng chặt, rũ mắt xuống, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi trở nên nghiền ngẫm.
Dường như nàng cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Chẩm Khê trong lòng bàn tay mình.
Tiếu Cẩn từ từ nhắm mắt, hơi câu khóe môi.
Có phải là C không nhỉ?
Kinh nghiệm hiện tại của Tiếu Cẩn là quá ít để xác định, nhưng tay nàng cảm giác rất tốt.
Sau khi Mộc Chẩm Khê thay quần áo xong đi ra, Tiếu Cẩn đã không còn ở cửa.
Nàng đã trở lại phòng khách ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại.
Chiếc chăn cô đắp tối hôm qua đã được xếp gọn gàng trở lại vị trí ban đầu.
Mộc Chẩm Khê hơi nóng hai má, có chút lúng túng, nhưng bây giờ chỉ có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô lững thững bước ra ngoài, hỏi một cách tự nhiên: "Em ăn cơm chưa?"
Tiếu Cẩn gật đầu: "Em ăn rồi.
"
Mộc Chẩm Khê hỏi: "Em ăn gì?"
Tiếu Cẩn trả lời không nhanh không chậm: "Có sữa bò và bánh mì trong tủ lạnh, em tùy tiện ăn một chút."
"Ừ." Mộc Chẩm Khê tiến lên vài bước, đi đến tủ lạnh quay lưng lại, cho cô có thể hít thở một chút trong không khí ngột ngạt này: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Chị làm cái gì, em ăn cái đó."
Mộc Chẩm Khê quét qua quét lại tủ lạnh, đang băn khoăn không biết nên làm món nào ngon hơn, chợt nhớ ra điều gì đó, giơ tay đóng cửa tủ lạnh lại: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?"
Tiếu Cẩn khó hiểu nhìn cô.
Mộc Chẩm Khê quay lại, cười nói: "Không phải đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày cho em sao? Cùng đi cho tiện, nấu cơm rất phiền."
"Vâng." Tiếu Cẩn đáp lại, đương nhiên nàng không phản đối.
Mộc Chẩm Khê xuyên qua ban công nhìn sắc trời khá sáng sủa bên ngoài, sau đó nhìn vào chiếc áo thun và quần dài của Tiếu Cẩn.
Nàng vẫn mặc quần áo khi xuất viện vào sáng hôm qua, cô nhận ra một vấn đề: "Em...!có muốn tắm rửa trước không?"
Tiếu Cẩn rất thích sạch sẽ, mùa hè sáng tối đều phải tắm, hiện tại đã hơn 30 giờ nàng không được tắm rửa.
Tiếu Cẩn cúi đầu ngửi ngửi chính mình, quả nhiên có mùi, hỏi cô: "Em có thể không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Cái này có gì không thể? Tôi sẽ lấy quần áo cho em." Lúc trước cô mua cho Tiếu Cẩn hai bộ để thay giặt, hiện tại vừa lúc dùng tới, nói xong cũng trở về phòng.
Mộc Chẩm Khê đi vài bước mới phát hiện có một tiếng bước chân khác, hóa ra là Tiếu Cẩn đang đi theo cô.
Cô liếc nhìn Tiếu Cẩn, Tiếu Cẩn cũng liếc nhìn cô, như thể không tự giác nhận ra chính mình sắp bước vào lãnh thổ cá nhân của người khác.
Mộc Chẩm Khê nghĩ: Trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ quan hệ hiện tại của hai người bọn họ là như thế nào? Một đôi tình nhân đang cãi nhau?
Trong phòng Mộc Chẩm Khê không có bí mật gì nên cũng không ngăn cản nàng, để nàng đi vào cùng với cô, vừa lấy quần áo vừa hỏi: "Em có nhớ được gì không?"
Tiếu Cẩn lắc đầu.
"Một chút cũng không có sao?"
"Giống như nhớ một chút nội dung của một bộ phim lúc ấy xem, chính là một bộ phim tình cảm sao?"
"Chắc là vậy?" Mộc Chẩm Khê nói sau khi hồi tưởng xong.
Thật ra hai người cũng không để ý đến phim nói gì, luyện tập hôn môi trong bóng tối, đến cuối phim hai người đỏ mặt tía tai, hai tay nắm chặt lấy nhau ở dưới ghế.
Khi những người khác đã đi hết, hai người bọn họ mới ngầm hiểu chăm chú nhìn nhau cười một tiếng, từ từ rời đi.
Tiếu Cẩn đứng sau lưng cô, nhìn vòng eo trắng như tuyết duyên dáng lộ ra khi Mộc Chẩm Khê khom lưng, liếm đôi môi khô khốc, nghiêm túc đề nghị: "Vậy thì tối nay chúng ta đi xem phim, nói không chừng có thể nhớ tới điều gì."
Mộc Chẩm Khê: "......"
Mộc Chẩm Khê sững người, ôm quần áo, đứng thẳng người lên.
Tiếu Cẩn bĩu môi thất vọng, nhanh chóng khôi phục biểu hiện bình thường khi Mộc Chẩm Khê quay đầu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô hại.
Mộc Chẩm Khê bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.
Nếu không thì đi xem phim cũng được?
Thật ra gần đây cô muốn xem《 Phá Tuyết 》, cô mong chờ nó từ khi bộ phim bắt đầu quay vào năm ngoái, phản hồi sau khi công chiếu cũng rất tốt.
Vốn dĩ nữ chính diễn cùng Lục Ẩm Băng là một tiểu hoa đán lưu lượng, cô rất chướng mắt, nhưng xem bình luận nói rằng biểu hiện trong phim này thật không tệ, kỹ thuật diễn xuất rất đáng thưởng thức.
Nhưng trong lòng Mộc Chẩm Khê luôn cảm thấy hơi khác thường, nghĩ lại hành động và việc làm của Tiếu Cẩn khi vừa mới tỉnh dậy, liệu nàng có ý định cưỡng hôn mình hay không?
Sau đó nghĩ lại, nếu nàng muốn cưỡng hôn mình, nàng không cần phải đợi đến khi vào rạp chiếu phim, mọi lúc mọi nơi đều có thể, không thể vì sự tình ở cửa mà nghĩ như thế.
Bây giờ khoảng cách giữa mình và Tiếu Cẩn...!
Thời điểm Tiếu Cẩn nhìn Mộc Chẩm Khê, khi ánh mắt chạm nhau, cô đột nhiên lùi lại một bước, đập lưng vào tủ quần áo, trông cảnh giác.
Tiếu Cẩn: "???"
Mộc Chẩm Khê cách nàng khoảng cách ít nhất một người, duỗi tay ra, cầm quần áo lên nhét vào trong ngực nàng: "Được rồi, tắm rửa đi."
Tiếu Cẩn khẽ cau mày, thắc mắc về sự thay đổi thái độ đột ngột của cô.
"Vậy chúng