"Tại sao em lại tới nữa?"
Trong đầu của Tiếu Cẩn dâng lên một câu hỏi: Sao gọi là lại?
Trước đó còn có ai tới sao?
Giọng nói của Mộc Chẩm Khê mang theo vẻ lười biếng sau khi tỉnh dậy, hay là cô chưa tỉnh? Tiếu Cẩn không hành động hấp tấp mà ngồi tại chỗ chờ đợi động thái tiếp theo của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê nửa mơ nửa tỉnh, liếc nhìn dáng hình trong bóng tối của người kia, nhắm mắt lại, nói: "Sao em không nói chuyện?"
Tiếu Cẩn suy tư, thì thầm: "Nói cái gì?"
Hôm nay lại muốn lạt mềm buộc chặt sao?
Đầu óc của Mộc Chẩm Khê mơ màng đến mức lười nói, nghiêng đầu sang bên khác của gối đầu, cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Tiếu Cẩn: "???"
Trong chốc lát, Tiếu Cẩn nghĩ đến một khả năng, một khả năng mà nàng không thể tin được.
Mộc Chẩm Khê đã mơ thấy nàng.
Có thể sao?
Cho dù nàng không chắc thì một phần vạn khả năng cũng đủ khiến nàng ngây ngất.
Giờ đây, Mộc Chẩm Khê cứ ngỡ đang ở trong giấc mơ.
Tiếu Cẩn trở nên dạn dĩ, quyết định thăm dò cô một chút.
Nàng đặt tay lên mu bàn tay của Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê không có phản ứng.
Tiếu Cẩn nín thở, lướt những ngón tay dọc theo mu bàn tay của cô chậm rãi trượt lên cánh tay, dừng lại ở phần khuỷu tay, hướng vào bên trong chạm tới nơi da thịt mềm mại ở bên trong cánh tay cô.
Mộc Chẩm Khê mở mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tiếu Cẩn cắn răng nằm xuống bên cạnh cô, cơ thể của Mộc Chẩm Khê luôn ấm áp, có thể cảm nhận được hơi nóng từ làn da mà không cần chạm vào.
Tiếu Cẩn tự cho mình ăn gan hùm mật gấu, nghiêng người ôm lấy Mộc Chẩm Khê, dán vào người cô thân mật khắng khít ở cùng nhau.
Mộc Chẩm Khê quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiếu Cẩn dưới ánh sáng yếu ớt.
Cô vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn, tương tự như bị đồng hồ báo thức đánh thức vào nửa đêm.
Thân thể của cô tỉnh, tự động nhìn thời gian và nhấn tắt đồng hồ báo thức, nhưng đại não của cô vẫn đang ngủ say.
Cô mở mắt ra, nhưng không thể nhìn rõ người trước mặt, trực giác biết rõ đó là Tiếu Cẩn.
Giấc mơ không bị kiểm soát bởi ý thức chủ quan thanh tỉnh của cô, việc nói chuyện trong mơ cũng không tốn nhiều công sức.
Mộc Chẩm Khê phát hiện lần này nói chuyện có hơi tốn sức mở miệng nên cô dứt khoát lười biếng không nói nữa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ăn ý cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.
Trái tim của Tiếu Cẩn trong lồng ngực muốn nhảy ra khỏi yết hầu, cẩn thận tiến lại gần cô.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Mộc Chẩm Khê, không dám nhúc nhích nữa.
Dù nàng không dám nhưng Mộc Chẩm Khê tự cho rằng đang ở trong giấc mơ lại rất dám.
Mộc Chẩm Khê chủ động lấn tới, một lần thì lạ, hai lần thì quen, đưa đầu lưỡi khẽ quét qua khóe môi nàng, không có bất kỳ cản trở nào liền chui vào hàm răng.
Trái tim của Tiếu Cẩn từ yếu hầu đột nhiên nặng nề rơi xuống, làm nàng suýt chút nữa không thể nhịn được thốt ra tiếng kêu đau.
Nàng phản xạ có điều kiện ôm lấy bả vai của Mộc Chẩm Khê.
Độ ấm giữa môi và răng gắn bó chân thật như vậy, Mộc Chẩm Khê hơi hoảng hốt, sau đó liền bị sự chủ động nghênh hợp của người kia chôn vùi tiêu diệt hết thảy lý trí.
Tiếu Cẩn không biết mình đã hi vọng nụ hôn này bao lâu, nàng siết chặt mình vào trong lồng ngực của Mộc Chẩm Khê, nắm lấy tay cô để cô ôm mình thật chặt.
Giờ phút này dù có trời long đất lở, dù thế giới có sụp đổ, nàng cũng không hối tiếc.
Hai người hôn nhau say đắm, đầu lưỡi quấn lấy nhau, dùng sức đến muốn đem đối phương ăn vào bụng.
Một lúc sau, tiết tấu chậm lại, dịu dàng hấp thụ hương vị của nhau, nhưng cũng giống như đặt một cái nồi rồi thả chút củi khô bên dưới, chậm rãi nung lên để làm ấm không khí.
Nhiệt độ đang dần tăng lên.
Tiếu Cẩn bị hôn đến ý loạn tình mê, cả người như muốn tan chảy.
Đột nhiên, nàng mở mắt ra, nắm lấy cổ tay của Mộc Chẩm Khê, chạm vào vệt nước ướt át nơi đầu ngón tay cô.
Mộc Chẩm Khê nhẹ nhàng thở hổn hển, mở mắt ra, dùng ánh mắt hỏi nàng: Làm sao vậy?
Tiếu Cẩn khát khô cổ họng, không dám nói rõ nên khàn giọng thì thào: "Em buồn ngủ."
Mộc Chẩm Khê chớp chớp mắt, không nói chuyện, lại vòng tay ôm eo nàng, nghiêng đầu dựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.
Tiếu Cẩn cắn cắn môi, đưa tay lấy cánh tay của cô xuống, đứng dậy mà hai chân như muốn nhũn ra, chỉnh lại áo thun đã bị cuốn đến cổ áo, rón rén rời khỏi phòng khách, trở về phòng ngủ của mình.
Nàng cẩn thận lắng nghe, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, mới yên lòng che miệng ho khan vài tiếng.
Sau đó, nàng rút ra mấy tờ khăn giấy từ trong hộp giấy trên bàn cạnh giường, lau sạch một chút.
Nằm ở trên giường vẫn rất khó chịu, nàng không dám nhúc nhích.
Nhưng nếu bây giờ nàng đi tắm rửa, ngộ nhỡ đánh thức Mộc Chẩm Khê, chính là không đánh đã khai.
Không phải nàng không muốn phát sinh quan hệ thân mật hơn với Mộc Chẩm Khê, nhưng tuyệt đối không thể thừa dịp ngay lúc này.
Theo tính cách của Mộc Chẩm Khê, nếu cô biết rằng cô làm điều này với nàng trong tình trạng mơ hồ, chắc chắn sẽ áy náy không cần phải nói, có lẽ sẽ còn bởi vì áy náy mà đối xử với nàng tốt hơn, thậm chí là đồng ý tái hợp nhưng vướng mắc lưu lại trong lòng cô sẽ không bao giờ được giải quyết.
Tiếu Cẩn muốn một lần nữa có được tình yêu không chút tạp chất nào từ cô, không muốn trộn lẫn với những thứ khác.
Nàng hi vọng Mộc Chẩm Khê hạnh phúc khi ở bên nàng.
Những vết sẹo cũ đó, nàng phải đi bóc trần, sau đó nạo xương trị độc*.
(* Xuất phát từ chi tiết kinh điển Hoa Đà nạo xương trị độc cho Quan Vũ trong hồi thứ 75 thuộc tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa của tác giả La Quán Trung.)
Tiếu Cẩn bỗng nhiên ngồi dậy, tìm thấy thông tin liên lạc của chị họ Lư Linh từ danh bạ điện thoại, gửi cho cô ấy một tin nhắn văn bản: [Chị họ, em có một việc quan trọng muốn hỏi chị, ngày mai khi nào chị rảnh, hai chúng ta nói chuyện điện thoại]
Nghĩ đến quá khứ nặng nề, tâm trí Tiếu Cẩn nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Nàng kéo chăn cao lên đắp đến dưới vai, mặc kệ thân thể dị thường chưa hoàn toàn bình phục, lấy lại tinh thần ép buộc chính mình đi ngủ.
May mắn thay, Tiếu Cẩn đã nhanh chóng rời đi, Mộc Chẩm Khê đã thức dậy ngay sau khi nàng đi.
Hóa ra bên cạnh không có ai, cô giơ mu bàn tay đặt lên trán, thở dài một hơi.
Liên tiếp gặp mộng xuân, còn lần lượt đều là Tiếu Cẩn.
Có phải là vì nhiều năm như vậy cô không có ăn mặn, hay là ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ đến mức nghiêm trọng.
Nàng muốn gọi điện cho Ân Tiếu Lê hỏi cô ấy giải quyết thế nào khi không có bạn trai, có cái gì đáng tin cậy hơn không.
Mộc Chẩm Khê trở mình, bò dậy khỏi mặt đất, đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Cô không sợ Tiếu Cẩn biết mình đi tắm, dù sao Tiếu Cẩn cũng không thể chui vào đầu cô, không thể biết rõ cô nằm mơ thấy gì.
Vì vậy, cô yên lòng đi tắm, yên lòng phơi áo thun và đồ lót, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cho đến rạng sáng, thản nhiên như không có việc gì gõ cửa phòng Tiếu Cẩn, gọi nàng dậy để tập thể dục buổi sáng.
Sau đó cô đi ra ngoài trước.
Sau khi thức dậy, Tiếu Cẩn đi ngang qua cửa ban công liếc nhìn ra ngoài.
Áo thun và đồ lót mới giặt có chút quen thuộc, nàng đứng tại chỗ, mỉm cười suy nghĩ một chút rồi đi rửa mặt.
Mộc Chẩm Khê không biết mình đã bại lộ từ lâu.
Khi ăn sáng, cô nhìn thấy Tiếu Cẩn đang ăn liền bật cười mấy lần, trong lòng tự dưng mờ mịt, liền hỏi: "Hôm nay em có chuyện gì đặc biệt vui sao?"
Tiếu Cẩn uống một ngụm sữa đậu nành, nhướng mày nói: "Không có, sao lại hỏi như vậy?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không có gì."
Chẳng lẽ là mình biểu hiện quá rõ ràng? Tiếu Cẩn ngẫm lại, quay lại bổ sung một câu, nói: "Em thấy bữa sáng hôm nay ăn rất ngon, hơn nữa thời tiết cũng rất tốt."
Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, còn có bánh quẩy, sữa đậu nành và tiểu long bao trước mặt, đều rất bình thường.
Được rồi, tâm trạng của đại tiểu thư như trời tháng 6, nói xấu thì xấu, nói tốt thì tốt, giờ đã đến lúc tốt rồi.
Tiếu Cẩn ăn như mèo hửi, đặc biệt là bữa sáng.
Nàng chỉ ăn bốn cái tiểu long bao nhân thịt cua, uống nửa ly sữa đậu nành, không thể uống được nữa.
Nàng thuần thục đẩy ly và xửng hấp về phía trước, cầm lấy tờ khăn giấy chậm rãi lau khóe miệng, ngồi trên ghế nhìn xung quanh.
Mộc Chẩm Khê: "......"
Mộc Chẩm Khê cống hiến sức lực chiến đấu cùng tiểu long bao, sữa đậu nành thì thôi.
Tiếu Cẩn đã uống qua, nếu cô lại uống, đó không phải là một nụ hôn gián tiếp sao.
Tiếu Cẩn nhìn cô một ngụm một cái tiểu long bao, đột nhiên nở nụ cười.
Nếu muốn nói Mộc Chẩm Khê càng ngày càng cao, thì có thể là do nàng.
Việc học ở cao trung bận rộn, ngoài việc ăn sáng ở nhà, Mộc Chẩm Khê còn mù quáng đối phó với bữa trưa và bữa tối.
Một người mang theo hộp cơm giữ ấm trong nhà, tự mình ăn ở một nơi vắng vẻ.
Tiếu Cẩn khóc lóc van nài quấn lấy cô, cô không làm gì được phải cùng ăn với nàng.
Đồ ăn của nàng thường ăn không hết, ném đi lại lãng phí, cuối cùng tất cả đều đi vào bụng của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê cũng có thể là không đủ dinh dưỡng, một khi có đủ dinh dưỡng, vóc dáng cũng bắt đầu tăng vọt theo.
Lại nữa rồi.
Mộc Chẩm Khê thầm nghĩ, rốt cuộc có chuyện gì vui như vậy, em đều cười cả buổi sáng rồi.
Tiếu Cẩn kiểm soát nụ cười một chút, hỏi: "Buổi sáng chị có sắp xếp gì không?"
Mộc Chẩm Khê đang định rút khăn giấy, Tiếu Cẩn đã đưa tới trước.
Cô đưa tay nhận lấy, lịch sự cảm ơn, nói: "Về nhà tìm hiểu công ty buổi chiều đi phỏng vấn, thuận tiện chuẩn bị những vấn đề có thể sẽ được hỏi."
Tiếu Cẩn nói: "Em muốn đi đến hiệu sách." Sau một lúc dừng lại, nàng nói thêm: "Bà chủ Tiêu kia."
Ánh mắt của Mộc Chẩm Khê hơi kinh ngạc.
Tiếu Cẩn từ lâu đã tìm ra lý do: "Ở nhà buồn chán lắm, môi trường ở đó tốt, em đến đó đọc sách, thay đổi tâm trạng."
Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Tôi đưa em đến đó.
Buổi trưa em có muốn tôi đón không?"
Tiếu Cẩn không chút do dự: "Muốn."
Mộc Chẩm Khê nghĩ mình có nên mang theo máy tính không, nhưng nghĩ đến mình căn bản không có mua loại máy tính xách tay này, lại có thêm Tiếu Cẩn ở bên cạnh, cô không chắc sẽ yên tĩnh được, vì vậy cô đã từ bỏ ý định này.
"Không cần lấy sách." Tiếu Cẩn từ chối ý định của Mộc Chẩm Khê muốn đưa nàng về nhà lấy sách trước, "Lúc trước, em nhìn thấy rất nhiều sách chuyên môn ở đó, chỉ cần xem những cuốn sách đó là được, thuận tiện mở mang một chút kiến thức."
Mộc Chẩm Khê: "...!Được rồi."
Hai người đi thẳng vào bãi đậu xe ở tầng hầm tiểu khu.
Mộc Chẩm Khê đưa Tiếu Cẩn đến hiệu sách của Tiêu Chương.
Cô muốn đưa vào trong, Tiếu Cẩn lại đứng ở cửa vẫy tay với cô, nói "tạm biệt" với cô, ước gì cô đi sớm một chút.
Nhưng Mộc Chẩm Khê vẫn đi xuống, đã đến đây mà không chào hỏi Tiêu Chương thì không được.
Trong mắt Tiếu Cẩn nhanh chóng lóe lên vẻ không vui.
Thật trùng hợp, Tiêu Chương, người không biết công việc chính là gì, hôm nay vẫn ở đó.
Đang tưới hoa lan bốn mùa trong góc tường, khi thấy hai người cùng bước vào, cô ấy nhếch môi cười: "Ôi, khách quý đến rồi."
Tiếu Cẩn hơi nhếch khóe miệng.
Mộc Chẩm Khê càng nhiệt tình: "Chị Tiêu."
Tiêu Chương phối hợp với cô, kéo dài giọng điệu: "Em Khê."
Mộc Chẩm Khê: "......"
Tiếu Cẩn đen mặt lại.
Tiêu Chương bật cười: "Chỉ đùa chút thôi."
Mộc Chẩm Khê lắc lắc hai cánh tay, cười nói: "Buồn nôn chết em."
Tiêu Chương trở lại vẻ bình thường, mỉm cười nói: "Hôm trước chị mang từ nhà tới một loại trà mới, có muốn thử hay không?"
Mộc Chẩm Khê liếc nhìn Tiếu Cẩn: "Không được, em đưa bạn tới đây thôi, em có việc phải làm, sẽ rời đi ngay lập tức."
Tiêu Chương cười khó hiểu: "Đặc biệt đưa em ấy tới à?"
Mộc Chẩm Khê trừng mắt cảnh cáo cô ấy từ một góc độ mà Tiếu Cẩn không thể nhìn thấy.
Tiêu Chương khịt mũi, tiếc nuối đổi chủ đề, vỗ vỗ tay nói: "Vậy chị sẽ tiễn em."
Mộc Chẩm Khê không từ chối, quay sang căn dặn Tiếu Cẩn: "Khi nào muốn về nhà thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là gửi tin nhắn đều được."
Tiếu Cẩn ngoan ngoãn đáp lại: "Được, tất cả nghe theo chị."
Trong lòng Mộc Chẩm Khê cảm thấy kỳ lạ trong chốc lát, nghĩ thầm tại sao đột nhiên nàng lại giống cô vợ nhỏ như vậy.
Nhưng cô không nói nhiều hay hỏi thêm mà đi ra ngoài với Tiêu Chương.
Tiêu Chương đưa cô vào xe, vẻ mặt trêu chọc.
Mộc Chẩm Khê nhanh chóng nói: "Đến đây được rồi, không có việc gì thì em đi đây."
Tiêu Chương bĩu môi: "Nhàm chán."
Mộc Chẩm Khê lái xe đi.
Tiêu Chương quay đầu nhìn hiệu sách của mình.
Một người đi, không phải còn một người khác sao? Người kia hình như là cô Tiếu, sáng sớm đã tới đây, hẳn không chỉ là đến đọc sách đơn giản như vậy.
Tiêu Chương đang ngồi trên ghế sô pha của mình, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn vào người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đang tập trung đọc sách, nàng bình tĩnh hơn Tiêu Chương nghĩ.
Tiêu Chương vốn dĩ muốn đợi người kia đến nói chuyện với cô ấy, nhưng từ sáng đến giờ đã ba tiếng đồng hồ, người kia đã đọc xong cuốn sách trong tay, lại bắt đầu đọc tiếp cuốn thứ hai, không có chút nào không tập trung, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn qua.
Tiêu Chương đã biết Mộc Chẩm Khê được gần 4 năm, chưa từng nhìn thấy cô dẫn ai đến hiệu sách, cho nên người này đối với cô khẳng định không giống bình thường.
Chỉ nghĩ đến chuyện bát quái thôi cũng khiến lòng Tiêu Chương hơi ngứa ngáy.
Cô ấy nheo mắt lại, quyết định không so đo vô tri như vậy nữa, tự mình đi pha hai ly cà phê.
Trước mặt xuất hiện một ly cà phê thơm phức, động tác lật trang sách của Tiếu Cẩn ngừng lại, nàng từ từ ngước mắt lên, lộ ra một chút kinh ngạc, nho nhã lễ độ nói: "Bà chủ Tiêu."
Tiêu Chương đầu tiên thở dài trong lòng, người này không phải là ngọn đèn cạn dầu, cho nên kỹ năng diễn xuất bỏ xa Mộc Chẩm Khê hai trăm tám mươi con phố.
Tiêu Chương hào phóng ngồi xuống, làm động tác mời, sau đó cười nói: "Gọi bà chủ Tiêu nghe không quen.
Chị và Chẩm Khê là bạn bè, em có thể gọi chị là chị Tiêu như em ấy."
Tiếu Cẩn