Chiều hôm đó, Mộc Chẩm Khê lại đưa Tiếu Cẩn đến bệnh viện để chụp MRI đầu.
"Thế nào? Có khó chịu không?" Mộc Chẩm Khê hỏi Tiếu Cẩn vừa chụp xong MRI đầu, vặn một chai nước khoáng rồi đưa cho nàng.
"Cám ơn." Tiếu Cẩn nhận lấy, uống từng ngụm từng ngụm, "Tốt lắm.
Bên trong có âm thanh, cộng thêm thời gian hơi lâu nên có một chút khẩn trương."
"Bác sĩ nói đợi một hai tiếng, em có muốn đi dạo xung quanh không?" Mộc Chẩm Khê chưa trải qua kiểm tra này, chỉ có thể cách một tấm kính nhìn Tiếu Cẩn đang nằm được đẩy đi, lo lắng đến mức suýt nữa quên thở.
Có một người đi ngang qua, chắc cũng đi cùng người khác đến, thấy cô ngồi trên ghế dài, hai tay bóp chặt các khớp ngón tay đều trắng bệch nên thường xuyên quay lại nhìn cô.
Nếu cô không phải là phụ nữ, người ta sẽ cho rằng vợ cô ở bên trong đang sinh con.
"Không cần, cứ ở đây chờ đi." Tiếu Cẩn cầm lấy chai nước khoáng, đi ra ngoài vài bước rồi ngồi tại chỗ yên tĩnh.
Mộc Chẩm Khê vẫn đứng bên cạnh nàng.
Tiếu Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu rất lễ phép: "Nếu có việc gì, chị cứ đi làm trước đi."
"...!Cũng không có việc gì." Mộc Chẩm Khê ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, chuyên tâm làm một "cúi đầu tộc", dùng phần mềm đọc sách tải về trong điện thoại để đọc.
Tiếu Cẩn lấy chiếc Kindle trong túi ra, tiếp tục đọc những cuốn sách mà nàng chưa đọc xong trước đó.
Nếu ai đó đi ngang qua họ vào lúc này, sẽ thấy rằng tư thế ngồi, góc cúi đầu và thói quen lật trang bằng ngón tay của họ hoàn toàn giống nhau như đúc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khi Mộc Chẩm Khê đưa điện thoại trở lại giao diện chính, đã qua một tiếng bốn mươi phút, cô báo cho Tiếu Cẩn rồi quay lại phòng ban đầu để hỏi bác sĩ.
Trong vòng hai phút, Tiếu Cẩn nhận được cuộc gọi của cô, nói rằng đã có kết quả, kêu nàng đi qua.
Hai người cùng nhau đứng trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ đang ngồi trước bàn, xem phim chụp trên tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiếu Cẩn bình tĩnh quay đầu lại nhìn Mộc Chẩm Khê, bàn tay vô thức nắm chặt.
Lần này kiểm tra chi tiết hơn lần trước, bác sĩ hỏi: "Trước đây có tiền sử bệnh gì không?"
Mộc Chẩm Khê: "......"
Lại là vấn đề này, nếu Tiếu Cẩn khôi phục lại trí nhớ, nàng sẽ không phải tốn nhiều công sức như vậy.
Tiếu Cẩn nói: "Có vẻ như tôi đã mắc một căn bệnh nghiêm trọng vào mười năm trước."
Bác sĩ cho biết: "Điều này chỉ có thể phát hiện ra những tổn thương đáng kể, mà não của cô, trong phim chụp cho thấy không có bất kỳ vấn đề gì.
Đau đầu có thể là vấn đề về thần kinh não.
Nó rất có thể liên quan đến trận bệnh nặng 10 năm trước, bệnh căn không dứt.
Lúc đó cô mắc bệnh gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Thời gian quá lâu, tôi không biết."
Bác sĩ đưa cả phim chụp và bản báo cáo qua: "Có thể hỏi người nào biết xem, nếu không chúng tôi sẽ không thể phán đoán được.
Nhưng nếu không kiểm tra ra được vấn đề gì thì nên suy nghĩ theo chiều hướng tích cực." Lời tiếp theo của bác sĩ cơ bản giống như lần trước.
Lần này lại tốn công vô ích.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộc Chẩm Khê hỏi Tiếu Cẩn với một giọng điệu trưng cầu ý kiến: "Có cần đến một bệnh viện uy tín hơn để kiểm tra không? Đi đến thủ đô?"
Tiếu Cẩn nói: "Không cần, không có gì đáng ngại, hơn nữa hai ngày nay, em cũng không bị đau nữa."
Tiếu Cẩn phát hiện cơn đau đầu của mình hình như có liên quan đến cảm xúc, không thể nói là hoàn toàn có liên quan, nhưng khi cảm xúc gần như suy sụp thì rất dễ tái phát, lúc khác thì hoàn hảo, không có quy luật gì.
Mộc Chẩm Khê vừa lái xe vừa trả lời một cuộc gọi, Tiếu Cẩn ngồi nghe, hình như là một người bạn xảy ra chuyện, vào bệnh viện, phải đến xem một chút.
Mộc Chẩm Khê đưa Tiếu Cẩn đến cổng tiểu khu, nói cô có việc phải làm, vì vậy phải đi ra ngoài.
Mộc Chẩm Khê nhìn bóng dáng Tiếu Cẩn ngày càng nhỏ dần từ kính chiếu hậu, cuối cùng biến mất sau khi xe rẽ vào một góc đường.
Tiếu Cẩn về nhà một mình, xem phim truyền hình một cách lơ đễnh.
Nàng đã hiểu rõ thái độ của Mộc Chẩm Khê, nhưng mà so với việc nghĩ cách để cứu vãn tâm tư của người kia, hiện tại chân tướng sự thật dần dần được chắp nối, nàng càng có khuynh hướng muốn khôi phục trí nhớ càng sớm càng tốt, hoặc là có thể tìm thêm nhiều manh mối hơn.
Lý do tại sao nàng lại mất trí nhớ, nàng nhớ rất rõ ràng.
Nàng đã hoàn toàn nhớ lại ký ức về vụ tai nạn giao thông đó.
Nàng đang ở trong một nhà hàng với Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê muốn nhanh chóng thanh toán hóa đơn, thái độ rất lạnh lùng.
Tiếu Cẩn lôi kéo không để cô đi, sau đó nàng mở cửa xe, đưa Mộc Chẩm Khê về nhà nhưng không cẩn thận bị xe tải đụng phải.
Phòng ăn?
Tên của nhà hàng đó là gì?
Tiếu Cẩn nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại ký ức lúc đó, hình như một nhà hàng Tây khá cao cấp, còn có con đường nơi nàng đỗ xe...
Tiếu Cẩn đột nhiên mở mắt ra, lấy túi xách và chìa khóa rồi rời khỏi nhà.
Nửa giờ sau.
Tiếu Cẩn đứng ở cửa của một nhà hàng phương Tây được trang trí tinh xảo, ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề chào hỏi ngay khi nàng vừa bước vào, nho nhã lễ độ nói: "Xin chào, xin hỏi có hẹn trước không?"
Tiếu Cẩn nhìn quầy lễ tân, một gương mặt rất lạ, nhưng cách bày trí xung quanh vẫn giống như nàng nhớ, chính là nhà hàng này.
Trong điện thoại có một tin nhắn mà lúc đó nàng đã gửi cho Mộc Chẩm Khê.
Tiếu Cẩn: "Không có, bây giờ tôi có thể đặt chỗ không? Phòng Vân Trung Các còn trống không?"
Nhân viên phục vụ: "Còn, mời đi theo tôi."
Tiếu Cẩn lịch sự cắt ngang sự phục vụ quá chu đáo của nhân viên, nàng ngồi một mình trong phòng riêng, ký ức chợt ùa về như thủy triều.
– Chị là Đường Tam Tạng?.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
– Đã lâu không gặp.
– Gan ngỗng, trứng cá muối hay ốc hương hấp?
– Gan ngỗng.
– Súp hải sản hay súp kem nấm Matsutake?
– Kem nấm.
– Salad tôm ngọt hay salad trái cây?
– Trái cây.
– Lần này về nước là nhất thời hứng thú hay sao?
– Định cư, em đã tìm được công việc ở đây.
– Rất tốt.
– Cô vẫn nuông chiều bản thân như thế sao?
– Sao cơ?
– Người khác không phục vụ cho cô thì cô sẽ không ăn à?
Tiếu Cẩn từ từ nhắm mắt lại, bên môi nở một nụ cười rất nhạt.
– Sau bữa tối, chị có thời gian đi xem phim với em không? Phim điện ảnh 《 Phá Tuyết 》 của Lục Ấm Băng mới công chiếu, không phải chị thích cô ấy sao?
– Cô cảm thấy quan hệ giữa cô và tôi có thể cùng đi xem phim với nhau sao?
– Có lẽ là có thể.
– Tôi cảm thấy không thể.
Bữa này tôi mời cô, xin lỗi không thể tiếp được nữa.
– Buông tay.
– Em đưa chị về nhà.
– Không cần.
Nụ cười trên khóe môi của Tiếu Cẩn chuyển từ ngọt ngào sang chua xót, nàng khẽ thở dài.
Không ngờ rằng khởi đầu cuộc tái ngộ của nàng và Mộc Chẩm Khê lại diễn ra như thế này, Mộc Chẩm Khê quyết tâm hơn nàng nghĩ, địa chỉ mà Mộc Chẩm Khê báo cho nàng là giả.
Nếu không phải lần này mất trí nhớ, có lẽ nàng đã không có cơ hội kết nối với người kia.
Đã tìm lại được rồi, tiếp theo là...
Tiếu Cẩn gõ nhẹ lên bàn, quyết định tìm "bà mối" Hoàng Giảo, người đã tác hợp cho nàng và Mộc Chẩm Khê.
Hoàng Giảo phải đi làm nên hẹn nhau sau khi tan sở.
Tiếu Cẩn gửi một tin nhắn cho Mộc Chẩm Khê: [Dương Tư Điềm mời em đi ăn tối, em đi ra ngoài]
Mộc Chẩm Khê sẽ không tìm Dương Tư Điềm để xác nhận, Tiếu Cẩn có thể chắc chắn về điều này.
Điện thoại trong túi ting một tiếng, Mộc Chẩm Khê lấy ra xem và trả lời: [OK]
Thiếu niên nằm trên giường bệnh liếc cô một cái nói: "Chị Mộc, chị có việc thì nhanh đi đi, không cần để ý đến em." Dáng vẻ của thiếu niên vô cùng ngây ngô, có lẽ chỉ 17, 18 tuổi, đồng phục của cậu bé còn đặt trên chiếc ghế bên cạnh.
Mộc Chẩm Khê liếc nhìn cậu bé, kéo ghế ngồi xuống trước giường bệnh: "Chị mặc kệ em, vậy là ai gọi cho chị?"
"Bệnh viện gọi." Cậu bé chột dạ ngoảnh mặt đi.
Mộc Chẩm Khê chọn một quả táo từ đống hoa quả vừa mua rồi khéo léo dùng dao gọt vỏ, quở trách nói: "Tiền đồ? Năng lực? Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cố gắng học hành chăm chỉ, đừng đánh nhau nữa.
Vừa vào tai trái đã đi ra tai phải."
Thiếu niên nói: "Em có nghe lời chị, không có đánh nhau, nhưng người ta muốn chặn đánh em.
Em không cẩn thận bị ngã gãy chân khi đang leo tường."
Mộc Chẩm Khê nhướng mày: "Thật sao?"
Thiếu niên nhìn vào mắt cô nói: "Thật, thiên chân vạn xác*, em đảm bảo!"
(* Chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm.)
Mộc Chẩm Khê chậm chạp nói: "Tại sao họ lại chặn em?"
Thiếu niên trả lời: "Không có tại sao.
Trước kia không phải em từng quậy phá sao, cùng đám người Tam Trung đó không hợp nhau.
Bây giờ, mặc dù em không gây rối, nhưng bọn họ thấy em lại khó chịu, vì vậy muốn chặn đường đánh em một trận."
Mộc Chẩm Khê trầm ngâm.
Thiếu niên hoảng sợ, vươn một tay ra, cẩn thận kéo ống tay áo của cô: "Chị Mộc, em thực sự không nói dối chị.
Chị đã cứu bà em, chính là ân nhân cứu mạng của em.
Em sẽ làm bất cứ điều gì chị nói.
Em thật sự đã học tập chăm chỉ, thứ hạng kỳ thi lần trước đã tiến bộ hơn mười bậc, cả khối, chị hãy tin em, em có thể thi vào đại học.
Chờ em kiếm được tiền, em sẽ mua cho chị một bộ nước hoa hoàn chỉnh."
Mộc Chẩm Khê mỉm cười, chạm vào mái tóc ngắn đen mềm của thiếu niên: "Được rồi, chị sẽ đợi nước hoa của em."
Thiếu niên này họ Bành, tên đầy đủ là Bành Vĩnh Siêu, là người mà Mộc Chẩm Khê tình cờ gặp được vào 2 năm trước.
Năm đó, cô có một người bạn sắp làm phẫu thuật, người nhà không kịp đến bệnh viện nên cô ở bệnh viện chăm sóc người kia hai ngày.
Đêm khuya, cô tình cờ gặp được Bành Vĩnh Siêu, lúc đó chỉ mới 15, 16 tuổi, mặc đồng phục học sinh.
Cậu bé một mình ở hành lang bệnh viện, dựa lưng vào tường, răng cắn vào cánh tay, khóc không thành tiếng.
Cô đưa mắt nhìn, các y tá xung quanh đều biết đứa bé kia, đều nói thật đáng thương.
Người lớn trong nhà đã đi hết, chỉ còn lại hai bà cháu, bà của đứa bé bị bệnh tim, phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.
Đứa bé này đi khắp nơi kiếm tiền, nhưng chỉ mới là một cậu bé choai choai thì lấy đâu ra tiền, chỉ riêng tiền nằm viện đã là một khoản chi phí lớn.
Thấy bà sắp về nhà nằm chờ chết vì không có tiền, Bành Vĩnh Siêu không dám biểu lộ trước mặt bà nên đến tối lại tránh ra ngoài phòng bệnh khóc thầm.
Y tá nói rồi thở dài một hơi.
Mộc Chẩm Khê bàng hoàng, như thể nhìn thấy chính mình năm lớp 12 vì không đủ khả năng chi trả chi phí hóa trị cao, khóc rống trong bệnh viện vô số lần, quỷ thần xui khiến đi về phía Bành Vĩnh Siêu.
Cô đã trả tiền phẫu thuật cho bà của Bành Vĩnh Siêu, đồng thời chi trả học phí và phí sinh hoạt cho Bành Vĩnh Siêu.
Mặc dù số tiền đó không hề nhỏ đối với cô hồi đó nhưng bà của Bành Vĩnh Siêu đã thuận lợi sống tiếp, điều đó trở thành niềm an ủi lớn nhất của cô.
Sau đó, Bành Vĩnh Siêu nói với cô rằng đêm đó cậu bé cảm thấy Mộc Chẩm Khê giống như một vị thần tiên hạ phàm đến cứu cậu.
Cậu bé còn nói rằng trước đây cậu từng nghĩ đến việc đi cướp bóc, thế nào cũng phải kiếm được tiền, nói xong bị Mộc Chẩm Khê gõ một cái thật mạnh.
Bành Vĩnh Siêu hất hàm, kêu to em còn chưa nói xong, nếu em cướp bóc, bà em sẽ không vui, nên em xua tan ý định này.
Mộc Chẩm Khê lại gõ cậu bé một cái thật mạnh: Còn không nhanh làm bài thi, có muốn vào đại học hay không?
Bành Vĩnh Siêu có ơn tất báo, rất tôn trọng và nghe lời cô.
Cậu bé vốn là một tên cá biệt, học lực không tốt lắm, lên cấp ba hỗn loạn càng trở nên vô pháp vô thiên.
Sau này, cậu bé thay đổi triệt để, chăm chỉ học hành, hiện tại đã là học sinh xuất sắc trong lớp.
Nếu tiếp tục như vậy, sẽ không có vấn đề gì khi thi vào đại học.
Mộc Chẩm Khê nhìn gương mặt thiếu niên ngây thơ hiền lành, nghĩ thầm: Nếu như bà ngoại bị bệnh không phải lúc cô chưa đủ năng lực gánh vác, mà là tại thời điểm mười năm sau như hiện tại, hoặc là vài năm sau đó, khi cô đã lớn lên một chút, cô sẽ không bất lực như vậy, sẽ không lấy nước mắt rửa mặt suốt ngày, không nghe bất cứ lời khuyên thiện ý nào, không bởi vì áp lực tâm lý quá lớn mà thường xuyên cãi nhau với Tiếu Cẩn, cuối cùng ồn ào huyên náo mà chia tay trong buồn bã.
Có lẽ cô sẽ đau đớn, sẽ không từ bỏ, nhưng cuối cùng cô sẽ bình tĩnh chấp nhận hiện thực rằng bà ngoại rồi cũng sẽ rời đi, vĩnh viễn ghi nhớ ở nơi mềm mại nhất trong trái tim mình.
Mà không phải như bây giờ, ràng buộc một chỗ cùng Tiếu Cẩn không từ mà biệt, trở thành một vết sẹo sâu trong tim mà cô không dám vạch trần, chạm vào liền tê tâm liệt phế.
Nhưng không có nếu như trong cuộc sống, chuyện đó đã xảy ra năm cô 18 tuổi, sau đó lại để nàng trở lại 18 tuổi đó, cô không thể lý trí mà đối mặt.
Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi.
Bành Vĩnh Siêu nhìn cô mí mắt ửng đỏ, lấy hai tờ khăn giấy