"Mộc Chẩm Khê, em rất hối hận, chúng ta quay lại với nhau đi."
Mộc Chẩm Khê cúi người lui về phía sau, tránh khỏi bàn tay đang đưa tới của đối phương, lạnh lùng nhìn cô ấy: "Cô say rồi."
Người phụ nữ vẫn khóc, nói: "Em không có say".
Mộc Chẩm Khê vẫn bất động, lặp lại lần nữa: "Cô say rồi."
Người kia hai má ửng đỏ, hai mắt mờ mịt, ngồi ở mép bồn hoa ngửa vai, rõ ràng là đang say rượu.
"Phương Dĩnh, đưa điện thoại cho tôi." Mộc Chẩm Khê giằng co với cô ấy một lúc, thái độ vẫn rất kiên quyết.
Người phụ nữ —— Phương Dĩnh nghiêng đầu, đột nhiên cười hắc hắc hai tiếng, say sưa nói: "Không cho."
"Cô!" Mộc Chẩm Khê lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ tối, nếu cứ tiếp tục lăn lộn thế này, không biết khi nào mới xong.
Cô nghiến răng, một tay ôm lấy vai người kia, tay còn lại giữ lấy tay của cô ấy, cưỡng ép đỡ cô ấy ra khỏi bồn hoa.
Người phụ nữ thuận thế nâng cánh tay lên, vòng qua sau gáy Mộc Chẩm Khê rồi vùi mặt vào vai cô.
Mộc Chẩm Khê lông tóc dựng đứng hết cả lên, nhưng không thể thoát ra được, nên cô chỉ có thể âm thầm nghiến răng dự định trước tiên đưa cô ấy lên xe với tư thế này, đúng vậy, cô định đưa đối phương về nhà.
Ai biết Phương Dĩnh được một tấc lại muốn tiến một thước muốn hôn cô, cảm giác được hơi thở ấm áp tới gần, da đầu Mộc Chẩm Khê nổ tung, trong đầu vang lên cảnh báo, lập tức buông một tay ra, nhanh chóng đẩy mặt Phương Dĩnh ra.
Chỉ vừa mới sợ hãi thở ra một hơi, cô đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Nhìn qua vai của Phương Dĩnh, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Nàng còn mặc chiếc váy dài trắng muốt trong tiệc mừng sinh nhật vào buổi tối, đôi vai thon gầy khẽ run rẩy trong gió đêm, vẻ mặt quá trầm tĩnh.
Mộc Chẩm Khê cũng thả tay còn lại đang đỡ Phương Dĩnh ra, Phương Dĩnh ngã xuống đất như một vũng bùn.
Mộc Chẩm Khê đình trệ, trong lòng thắt lại không thể giải thích được: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
Tiếu Cẩn mặt lặng như nước, không trả lời câu hỏi của cô, nàng liếc nhìn người phụ nữ trên mặt đất, đưa tay ra đỡ cô ấy dậy.
Nàng không mạnh bằng Mộc Chẩm Khê, ngửa mặt nói với cô: "Giúp em một tay?"
Mộc Chẩm Khê vừa muốn đỡ Phương Dĩnh đến bả vai mình, Tiếu Cẩn nói: "Em đỡ cho, chị dẫn đường đi, chị còn phải lái xe."
Mộc Chẩm Khê làm sao có thể để cho nàng đỡ một mình, hai người mỗi người phụ trách một bên đưa Phương Dĩnh đến bên cạnh xe.
Mộc Chẩm Khê mở khóa xe, hai người cùng đẩy Phương Dĩnh vào ghế sau, sau đó Mộc Chẩm Khê ra mở cửa ghế lái phụ.
Tiếu Cẩn, người nãy giờ chưa nói lời nào, nói: "Em sẽ ngồi phía sau chăm sóc cô ấy, miễn cho cô ấy say rượu làm loạn."
Nàng dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: "Cô ấy uống say có phát điên không?"
Mộc Chẩm Khê không nói nên lời.
Tiếu Cẩn nhíu mày, nở một nụ cười rất nhạt: "Hả?"
Mộc Chẩm Khê gật gật đầu: "Có một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm." Tốt hơn Tiếu Cẩn nhiều.
Tiếu Cẩn nói: "Được rồi, em hiểu rồi." Nàng thoải mái ngồi vào, giọng điệu bình thường, "Trong xe có túi ni lông không? Đề phòng cô ấy nôn, đến lúc đó không nôn lên xe chị."
Mộc Chẩm Khê lấy hai túi nhựa dùng một lần từ trong cốp xe.
"Muộn rồi, lái xe đưa cô ấy về đi." Tiếu Cẩn nhận lấy, ra hiệu cho cô đóng cửa sau lại.
Mộc Chẩm Khê đóng cửa rồi lái xe tiến về phía trước.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Tiếu Cẩn đặt đầu của Phương Dĩnh lên đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ngực và dạ dày đối phương để cô ấy bớt khó chịu.
Trên mặt nàng không có chút khó chịu nào, ngược lại nghiêm túc tập trung lạ thường, rất kiên nhẫn.
Trong lòng Mộc Chẩm Khê nổi trống.
Nàng đến từ khi nào? Đã nghe được bao nhiêu rồi? Có biết mối quan hệ của mình và Phương Dĩnh không?
Nếu như biết rõ, sao bây giờ lại thờ ơ như vậy? Nếu như không biết, chắc hẳn cũng đoán được?
Cũng không phải Mộc Chẩm Khê cắn rứt lương tâm, chẳng qua là gặp phải trường hợp như vậy, ít nhiều cũng có chút lúng túng, sau khi lúng túng, còn có một cảm xúc muộn phiền không nói rõ được.
Mộc Chẩm Khê hạ cửa kính xe xuống, đèn đường chiếu lên khiến đôi mắt cô lúc sáng lúc tối.
Để tiện chăm sóc đối phương, Tiếu Cẩn bật đèn ở ghế sau, mượn ánh sáng dò xét Phương Dĩnh.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, mặc dù bây giờ đã nhắm lại nhưng Tiếu Cẩn đã nhìn thấy khi cô ấy nói chuyện với Mộc Chẩm Khê lúc nãy.
Cũng là một nét đẹp khiến nhiều người phải ngoái nhìn trong đám đông.
Lúc này cô ấy đang nhắm mắt, khẽ nhíu mày, dáng vẻ yên lặng chịu đựng, đáng yêu làm người ta yêu thích.
Tiếu Cẩn đưa ngón tay vuốt ve đôi lông mày mảnh mai xinh đẹp của đối phương, nhìn thấy mà thương, không có gì ngạc nhiên khi Mộc Chẩm Khê động tâm.
Lúc trước Mộc Chẩm Khê từng nói, không thể nhìn dáng vẻ cau mày của nàng, càng không thể nhìn nàng khóc.
Bây giờ cô cũng không thể nhìn người khác khóc sao?
Người phụ nữ trong ngực nàng chảy ra một giọt nước mắt, tay nắm chặt tay của Tiếu Cẩn đang đè trên bụng cô ấy, môi mấp máy vài cái, như đang nói điều gì đó.
Tiếu Cẩn cúi xuống lắng nghe cẩn thận, là gọi tên Mộc Chẩm Khê, giọng điệu lưu luyến.
Tiếu Cẩn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe lượn lờ ở cổng một tiểu khu, Mộc Chẩm Khê quay đầu nhìn hai người một ngồi một nằm, nói: "Tiếu Cẩn, em tìm thẻ ra vào và chìa khóa trong túi xách của cô ấy đi."
Tiếu Cẩn ừm một tiếng rồi lục lọi trong túi xách của Phương Dĩnh.
Trong túi của cô ấy có rất nhiều thứ lung tung, Mộc Chẩm Khê đã dừng xe lại nhưng Tiếu Cẩn vẫn chưa tìm thấy.
Mộc Chẩm Khê mở cửa sau, nhìn động tác của nàng, nói: "Tôi làm cho."
Tiếu Cẩn nhìn cô chằm chằm trong hai giây, sau đó đưa chiếc túi qua.
Mộc Chẩm Khê đưa tay thăm dò bên trong, nhanh chóng rút ra một chùm chìa khóa.
Tiếu Cẩn rũ mắt xuống, hàm răng của nàng bất giác siết chặt lại.
Thẻ ra vào không đặt chung với chìa khóa, mà nằm trong ngăn nhỏ bên cạnh.
Mộc Chẩm Khê buông thõng đôi mắt nhìn Tiếu Cẩn, chậm rãi rút ngón tay đã chạm vào thẻ ra vào, khẽ nói: "Thẻ ra vào không biết để ở đâu, em nhường vào trong một chút, tôi đổ đồ trong túi cô ấy ra tìm xem."
Tiếu Cẩn chậm rãi chớp mắt, ánh sáng yếu ớt lóe lên, nói: "Em cùng tìm giúp chị được không?"
Mộc Chẩm Khê gật đầu.
Cuối cùng, Tiếu Cẩn đã chạm vào thẻ ra vào.
Hai người cùng đưa Phương Dĩnh ra khỏi xe, chậm rãi từng bước đi về nhà.
Tiểu khu này không cao cấp như của Mộc Chẩm Khê, thang máy cũng hơi cũ, khi lên cao còn có tiếng ồn.
Phương Dĩnh đã tỉnh dậy khi đang ở trong thang máy, nhìn trái nhìn phải, lại muốn ngả vào trong ngực của Mộc Chẩm Khê nhưng bị Tiếu Cẩn giữ chắc nịch một bên vai.
Mộc Chẩm Khê chỉ dùng một tay đỡ Phương Dĩnh, cách xa cô ấy ra.
Khi đến tầng 10, cửa thang máy mở ra.
Mộc Chẩm Khê không nhúc nhích, Tiếu Cẩn nâng cằm hướng về phía cửa nói: "Chị đi mở cửa đi."
Mộc Chẩm Khê im lặng chấp nhận, dùng chìa khóa mở cửa nhà Phương Dĩnh.
Cô đi vào trước, sau đó đỡ Phương Dĩnh từ tay Tiếu Cẩn, đặt cô ấy lên ghế sô pha trong phòng khách rồi đắp chăn cho cô ấy.
Tiếu Cẩn đóng cửa lại rồi dựa vào cửa thở dốc, khát khô cổ họng, còn ho khan hai tiếng.
Mộc Chẩm Khê đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy việc rót nước như chủ nhân ở trong nhà người khác không thích hợp lắm, liền nói: "Trong xe tôi có nước, em đợi lát nữa xuống dưới rồi uống."
Tiếu Cẩn hất cằm ra hiệu người trên ghế sô pha, nói: "Không đỡ lên giường sao?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không cần."
Tiếu Cẩn nói: "Vậy chúng ta về nhà?"
Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một chút, nói: "Chờ một chút nữa."
Cô nhấc chân đi về phía Phương Dĩnh, Tiếu Cẩn đứng ở cửa lặng lẽ quan sát động tác của cô, trong lòng tưởng tượng nhiều khả năng.
Nếu Mộc Chẩm Khê muốn hôn lên trán đối phương, có lẽ nàng không thể duy trì được sự bình tĩnh như hiện tại nữa.
Nhưng không có gì xảy ra cả, Mộc Chẩm Khê cúi xuống, lấy ra điện thoại trong túi quần của Phương Dĩnh, mở khóa bằng vân tay của Phương Dĩnh.
Tiếu Cẩn đi khập khiễng nhìn, Mộc Chẩm Khê mở ghi chú của đối phương ra, gõ một đoạn vào đó, khóa màn hình rồi đặt lên bàn trà, đứng dậy đi về.
Tiếu Cẩn nói: "Chị lưu lại cho cô ấy cái gì?"
Mộc Chẩm Khê không chút rung động nói: "Nói tôi đã có người yêu mới, kêu cô ấy đừng quấy rầy tôi nữa, bạn gái của tôi sẽ ghen."
Tiếu Cẩn khẽ cắn môi.
Mộc Chẩm Khê nói thêm: "Đó chỉ là một cái cớ."
Tiếu Cẩn cười nhạt: "Em biết."
Tiếu Cẩn nghĩ thầm: Tại sao chị chưa bao giờ dùng cớ này với em?
Mộc Chẩm Khê quay đầu nhìn thoáng qua, tắt đèn phòng khách, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có đèn cảm biến ở hành lang vẫn còn sáng.
Bước từ bóng tối ra ánh sáng bên ngoài, cô dùng một tay chống vào cửa, nói với Tiếu Cẩn: "Đi thôi."
Tiếu Cẩn đi theo sau lưng cô, hai tay chắp sau lưng, không nói một lời.
Hai người ra khỏi tiểu khu, đi tới xe đang dừng bên đường.
Lần này, Tiếu Cẩn ngồi ở ghế lái phụ, cầm một chai nước chưa mở nắp ra đưa qua cho Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê vặn mở nắp rồi đưa lại, Tiếu Cẩn ngửa đầu uống hết nửa chai.
Trên đường không ai nói chuyện, hai người biết rõ về nhau, bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.
Mộc Chẩm Khê mở nhạc trong xe, tiếng nhạc jazz chậm rãi phát ra từ dàn âm thanh khiến bầu không khí trong xe càng thêm trầm mặc.
Mộc Chẩm Khê nhấn mấy lần bài hát kế tiếp, đều cùng một thể loại, Tiếu Cẩn lên tiếng ngăn cô lại: "Để cái này đi, em thích nghe."
Mộc Chẩm Khê ngừng tay, cô biết rõ Tiếu Cẩn thích nghe, chính là biết rõ nàng thích nên cô mới muốn đổi.
Một đường nghe toàn nhạc jazz, cuối cùng Tiếu Cẩn độc miệng nhận xét: "Trình độ thưởng thức của chị rất bình thường, nhiều bài hát không thật sự là nhạc jazz."
Mộc Chẩm Khê: "......"
Tiếu Cẩn cười gian xảo: "Lừa chị đó, thẩm mỹ chỉ có khác biệt, không phân cao thấp."
Mộc Chẩm Khê mới ý thức được mình bị trêu chọc, cong xuống khóe môi.
Bầu không khí trải qua một sự chuyển biến vi diệu.
Về đến nhà, Mộc Chẩm Khê cũng không giục Tiếu Cẩn đi tắm rồi đi ngủ, cô cũng không trốn vào phòng làm việc mà đi đến tủ lạnh: "Tôi đi pha sữa nóng, em có muốn uống không?" Dù không uống rượu nhưng buổi tối uống chút sữa nóng để bồi dưỡng dạ dày, nhân tiện "đè nén hoảng sợ".
Tiếu Cẩn nhìn cách bài trí quen thuộc, ngồi xuống, nói: "Muốn, cảm ơn."
Hâm nóng sữa xong, Mộc Chẩm Khê đặt một ly lên bàn trà trước mặt Tiếu Cẩn rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với nàng.
Tiếu Cẩn dùng hai tay cầm ly sữa, nhướng đôi mi dài, ánh mắt trong sáng.
Tiếu Cẩn nói: "Vừa rồi...!Bạn gái cũ của chị?"
Mộc Chẩm Khê thản nhiên nói: "Đúng."
Tiếu Cẩn cười nói: "Ánh mắt chọn bạn gái của chị tốt hơn nhiều so với chọn nhạc jazz."
Rõ ràng đó là một chủ đề nặng nề, nhưng nàng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói ra.
Mộc Chẩm Khê bị đâm một đao không nặng không nhẹ trong lòng, chua xót khó tả, miễn cưởng nặn ra một nụ cười, nói: "Tôi chỉ tùy tiện nghe một chút, là một danh sách phát trực tuyến."
Cô không có gia thế từ nhỏ đến lớn như Tiếu Cẩn, trước kia Tiếu Cẩn nghe, cô liền nghe theo, không biết đó là thứ gì.
Sau này Tiếu Cẩn đi rồi, cô vẫn còn nghe, vẫn không biết đó là thứ gì.
Tiếu Cẩn cười nói: "Bạn gái cũng tùy tiện tìm sao?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không phải, là Ân Tiếu Lê giới thiệu, cậu ấy rất quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi."
Tiếu Cẩn hiểu rõ gật đầu: "Xem mắt sao?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Gần như vậy."
Tiếu Cẩn hỏi tiếp: "Giống như em?"
Mộc Chẩm Khê giật mình rồi chậm rãi gật đầu.
Tiếu Cẩn nói: "Nếu đối tượng xem mắt ngày đó không phải là em, gặp được đúng người, chị sẽ..." Nàng uống một ngụm sữa, miệng hít một hơi, nói: "Sẽ cùng đối phương ở bên nhau sao?"
Mộc Chẩm Khê trở nên khó khăn nói từng chữ: "...!Sẽ như vậy."
Tiếu Cẩn quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ, sau đó đưa mắt nhìn lại, hỏi: "Chị và cô ấy chia tay khi nào?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Hình như là thời gian này năm ngoái."
Tiếu Cẩn nói: "Cũng rất lâu rồi."
Mộc Chẩm Khê nói: "Phải."
Tiếu Cẩn nói: "Sau đó vẫn luôn độc thân sao?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Cho đến bây giờ."
Tiếu Cẩn nói: "Nguyên nhân?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Công việc quá bận, không có thời gian ở bên cô ấy."
Tiếu Cẩn hỏi: "Là chị hay cô ấy đề nghị chia tay?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Cô ấy."
Gân xanh trên trán của Tiếu Cẩn khẽ nhảy lên, hoang đường nói: "Vậy mà cô ấy còn mặt mũi tới tìm chị?"
Mộc Chẩm Khê sửng sốt, đột nhiên ngước mắt lên nhìn nàng thật sâu.
Tiếu Cẩn hiểu thâm ý trong cái liếc mắt của cô, năm đó chính mình cũng bỏ đi không lời từ biệt, bây giờ không phải cũng trơ mặt trở về tìm cô hay sao?
Tiếu Cẩn tự giễu cười, bỏ qua chủ đề này, nói: "Chị vẫn..." Sau vài giây, nàng nắm chặt cái ly trong tay, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Mộc Chẩm Khê, không dám bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, "Chị vẫn còn yêu cô ấy sao?"
Chỉ một vài từ ngắn ngủi, nàng lại nói vô cùng gian nan khô khốc.
Mộc Chẩm Khê không chút do dự lắc đầu.
Sau đó cô nhíu nhíu mày gần như không thể nhận thấy.
Thật ra không thể nói chữ yêu sâu nặng này, cùng lắm chỉ là thích.
Ân Tiếu Lê đã cho cô phương thức để làm quen đối phương.
Cô cảm thấy ngoại hình người ta đẹp mắt, thích tướng mạo cô ấy nên đã hẹn gặp vài lần.
Phương diện tính cách đều thích hợp, lại thích tính cách người ta nên đến với nhau một cách tự nhiên.
Trên đời này, việc ở bên nhau không nhất thiết cần phải có lý do.
Như vậy tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ có một lần trong đời.
Tiếu Cẩn mỉm cười, uống một hơi cạn ly sữa rồi nói: "Em đi tắm đây."
Mộc Chẩm Khê nói: "Được rồi, đi thôi."
Cô đứng dậy cầm lấy cái ly trước mặt Tiếu Cẩn rồi vào bếp rửa sạch.
Khi mở vòi nước, cô phát giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng mình, cô quay đầu lại nhìn, Tiếu Cẩn lại đang đứng ở cửa, như thể có điều gì đó muốn nói.
Mộc Chẩm Khê: "Sao vậy?"
Tiếu Cẩn lấy tay vịn khung cửa, hỏi: "Chị sẽ quay lại với cô ấy sao?" Nàng có thể đoán ra câu trả lời từ biểu hiện