"Tớ biết cậu, cậu là người đứng nhất khối!"
——《 Nhật ký quan sát mèo con nhỏ 》
Lâm Thành nằm ở khu vực nam trung bộ, mùa đông thường ẩm ướt và lạnh giá.
Vào đầu tháng 12, sau khi nhìn thấy nữ sinh đầu tiên trong lớp mặc áo lông, Tiếu Cẩn nhờ dì bảo mẫu lấy áo lông của nàng ra khỏi phòng thay đồ mà không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, khoác một lớp áo mỏng rồi mặc đồng phục học sinh bên ngoài.
Dáng người của nàng mảnh mai, dù có mặc thêm nhiều lớp bên trong thì nhìn từ bên ngoài trông nàng vẫn thon gọn.
Tên tuổi của Tiếu Cẩn nổi tiếng vang dội từ năm lớp 10, cả tòa nhà đều là lớp 10, sau kỳ thi giữa kỳ, thật sự bị vây xem trong một khoảng thời gian khá lâu.
Đặc biệt là trên tầng lầu nơi lớp của nàng tọa lạc, Tiếu Cẩn đi tới đi lui sẽ nghe thấy những cuộc thảo luận kỳ lạ.
"Tiếu Cẩn là ai?"
"Cậu có biết không?"
"Cậu ấy trông thế nào?"
"Hay chúng ta tụ lại thành nhóm đến lớp 10 (1) xem đi?"
Tiếu Cẩn: "..."
Khi nghe đến đó, nàng sẽ im lặng cúi đầu xuống bước đi nhanh hơn, những bạn học đi cùng nàng sẽ bật cười thành tiếng.
Thật sự có một nhóm đến nhìn xem nàng, bọn họ đứng ở cửa lớp, lôi kéo bạn học lớp 1 quen biết nhìn vào bên trong thần thần bí bí, thì thầm nói: "Ai là Tiếu Cẩn đâu?"
Bạn học lớp 1 đứng ngạo nghễ nói với giọng điệu tự hào: "Hàng thứ ba trong cùng gần cửa sổ nhất, chính là bạn học có ngoại hình đẹp mắt nhất." Lại thì thào nói: "Nói nhỏ cho cậu biết, cậu ấy vẫn là hoa khôi của lớp chúng tớ."
Tiếu Cẩn bị xem như một con khỉ được bạn cùng bàn nói cho biết: "..."
May mắn thay, nhóm người phấn khích vây xem khỉ này không kéo dài quá lâu, một tuần lễ sau kỳ thi giữa kỳ, bên tai Tiếu Cẩn đã thanh tịnh trở lại.
Dù sao tất cả mọi người đến trường không phải làm gì khác ngoài việc học tập, nhiều người xem Tiếu Cẩn là đối thủ cạnh tranh, học tập chăm chỉ và phấn đấu để vượt qua nàng trong kỳ thi cuối kỳ.
Chỉ là trên hành lang, bạn học tên Tiếu Cẩn thỉnh thoảng sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Tiếu Cẩn một lần nữa vượt qua cửa lớp 2, lại nghĩ rằng: Liệu lần này Mộc Chẩm Khê có thể nhận ra mình không? Liệu cô có phải là một trong những người hỏi thăm về mình hay không?
Sự thật là...
Sau khi bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ được công bố, giống như tất cả các học sinh của lớp 2, Mộc Chẩm Khê đều ghi nhớ điểm số cao ngất ngưởng đứng đầu danh sách và cái tên mang vầng hào quang riêng kia.
Sau đó thì sao? Không có sau đó nữa.
Bạn cùng bàn của Mộc Chẩm Khê chạm vào vai cô: "Chúng tớ muốn đi qua lớp kế bên nhìn xem Tiếu Cẩn là thần thánh phương nào, cậu có đi không?"
Cuối cùng Mộc Chẩm Khê thừa dịp giờ ra chơi, quang minh chính đại ngủ trong lớp một hồi, vùi mặt thật sâu vào trong cánh tay, đầu óc đã sớm bước vào giai đoạn nghỉ ngơi, một giọng nói yếu ớt vang lên từ sâu trong cánh tay: "Không đi đâu, tớ muốn ngủ."
Bạn cùng bàn sờ vào mái tóc ngắn mềm mại của cô, nói: "Vậy tớ sẽ tự đi."
Mộc Chẩm Khê không nói một lời, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
***
Tiếu Cẩn đoán già đoán non trong lòng, sau một lần tình cờ gặp mặt tại nhà vệ sinh, lại một lần nữa bị đối phương phớt lờ, nàng đã có được đáp án.
Điều mà chính nàng cũng không dám tin tưởng đó là, vậy mà nàng không hề ngạc nhiên chút nào.
Có vẻ như việc Mộc Chẩm Khê không nhận ra nàng mới là điều bình thường.
Hách Du Vu nhìn Tiếu Cẩn, người vừa mới bắt đầu xem đề bài giúp mình đã bật cười, ảo não trong lòng: Đề toán khó làm chính mình vò đầu bứt tai, trong mắt học thần chỉ là nở một nụ cười khinh thường.
Hách Du Vu rũ mắt xuống, che giấu sự uể oải lướt qua, lên dây cót tinh thần nói: "Tiếu Cẩn, đề này rất đơn giản sao?"
Tiếu Cẩn vội vàng mím môi, tập trung sự chú ý đang phân tán vào đề bài trước mặt, nói: "Không có, làm sao vậy?" Nàng đọc kỹ rồi nói: "Vẫn có chút khó khăn."
Hách Du Vu hỏi: "Vậy sao cậu lại cười?"
Tiếu Cẩn chớp chớp mắt: "Tớ có cười sao?"
Hách Du Vu nói: "Có cười."
Tiếu Cẩn nói hươu nói vượn: "Tớ là đang tìm niềm vui từ sự đau khổ."
Hách Du Vu sững sờ nói: "Hả?"
"Không có gì." Tiếu Cẩn vứt bỏ hình bóng nữ sinh kia trong tâm trí mình, lật đề thi tới trước mặt Hách Du Vu, nghiêm nghị nói: "Đề này trước tiên giải quyết hai câu hỏi tương đối đơn giản này, câu hỏi thứ ba có ba cách để giải quyết..."
Hách Du Vu: "..."
Vậy cậu đã nghĩ ra ba cách giải chỉ trong vài giây đồng hồ vừa rồi? Cái gì mà tìm niềm vui từ sự đau khổ? Tớ cũng muốn có được dạng đau khổ này, được không?
Hách Du Vu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế cô ấy không thể tiếp tục ở bên cạnh Tiếu Cẩn được nữa.
Không được, vận mệnh định sẵn* đã chỉ dẫn cho cô ấy biết rằng cô ấy phải gánh vác một trách nhiệm lớn lao.
Tiếu Cẩn ở đâu, cô ấy phải ở đó! Cô ấy thầm thề trong lòng, cô ấy phải cố gắng! Nhất định phải theo kịp bước chân của Tiếu Cẩn!
(* 冥冥之中 - Minh minh chi trung: Ý nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải.
Nó là một cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người.
Định mệnh, số phận...)
Hách Du Vu bộc phát một loại sức mạnh chưa từng có, Tiếu Cẩn ngẩng đầu lên đầy cảnh giác, khi bắt gặp đôi mắt long lanh của Hách Du Vu, không hiểu sao trong lòng chấn động, kìm nén cảm giác kỳ lạ.
"Đuổi" Hách Du Vu đi, Tiếu Cẩn đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Còn hai phút nữa sẽ vào giờ học, Tiếu Cẩn, người trước nay luôn có kế hoạch thời gian chuẩn xác, quyết định phóng túng thêm hai phút nữa, vì vậy nàng đưa một tay lên chống cằm, nhìn về phía người đến người đi trước cửa lớp, trong lòng dấy lên một niềm mong đợi mơ hồ.
Nghe người ta nói rằng nếu bạn cứ cầu nguyện một điều gì đó trong lòng thì ông trời sẽ nghe thấy, một ngày nào đó sẽ thỏa mãn điều ước của bạn.
Giờ phút này, Tiếu Cẩn hi vọng: Có thể nhìn thấy Mộc Chẩm Khê ở cửa lớp.
Giây tiếp theo, nàng gần như không thể kiềm chế được vẻ mặt phấn khích của mình.
Tiếu Cẩn: "!!!"
Nàng thật sự nhìn thấy Mộc Chẩm Khê!
Mộc Chẩm Khê rất hiếm khi ra ngoài hoạt động vào giờ ra chơi, lúc này đang nắm tay một nữ sinh, vừa nói vừa cười đi ngang qua cửa lớp 1.
Nữ sinh dùng hai ngón tay cầm lấy miếng snack sừng giòn*, đưa lên miệng cô, Mộc Chẩm Khê ngoan ngoãn há miệng, hàm răng khẽ cắn, snack sừng giòn biến mất bên môi cô.
(* Chuyên mục ẩm thực: món này nè mọi người, mình thích ăn gói Oishi dạng hình nón này nè, hơi bị ngon.)
Tiếu Cẩn đột nhiên đứng dậy, bàn ghế cọ xát phát ra tiếng động khiến các bạn học trong lớp trước sau đều sửng sốt.
Hách Du Vu ngồi ở bên cạnh nàng, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang: "Làm sao vậy?"
Tiếu Cẩn từ từ thu lại biểu cảm thất thố, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Không có gì."
Nàng thất thần một lát ngắn ngủi.
Cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng, dần dần, trong trí tưởng tượng của nàng, nữ sinh kéo Mộc Chẩm Khê biến thành chính mình, người đút đồ ăn cho cô cũng biến thành chính mình.
Muốn Mộc Chẩm Khê nhìn mình bằng ánh mắt mềm mại như mèo con nhỏ, muốn cô...!liếm vào lòng bàn tay của mình một cái.
Ý nghĩ như vậy giống như cỏ dại, gặp gió xuân đến, liền phát triển điên cuồng, một phát mà không thể kiểm soát được, ngay lập tức bao trùm cả cánh đồng nội tâm.
Nàng ở trong thế giới của riêng mình cuồng phong dâng lên, sóng to gió lớn.
Chuông vào học vang lên.
Bạn cùng bàn từ ngoài hành lang thư giãn trở lại, ngồi xuống chỗ ngồi, vô tình nhìn đến khuôn mặt của nàng, mở to hai mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
Tiếu Cẩn điềm nhiên như không có chuyện gì, giơ tay mở cửa sổ, dùng tay