Sau khi nàng nói lời chia tay, Mộc Chẩm Khê không có nói gì thêm, chỉ dặn nàng sau khi về nhà nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trong cơn tức giận, Tiếu Cẩn hoàn toàn không phát hiện ra sự khả nghi của Mộc Chẩm Khê, thậm chí trong tay có thể cầm vật gì nàng đều quăng vào người cô, Mộc Chẩm Khê chịu đựng rồi buồn bã rời đi.
Tiếu Cẩn không phải là một kẻ ngốc, sau khi về nhà, nàng cẩn thận xem xét lại nội dung và chi tiết của cuộc cãi vã trong tâm trí của mình, nhận ra rằng ý tứ của Mộc Chẩm Khê không phải như vậy.
Tiếu Cẩn là đại tiểu thư tính cách nóng nảy, đừng nhìn bề ngoài tao nhã hữu lễ, là một học sinh ngoan trong mắt giáo viên, một bạn học tốt trong mắt các bạn cùng lớp, thậm chí ngay cả trước mặt ba mẹ nàng, nàng cũng đều là áo bông nhỏ tri kỷ* hiểu chuyện.
Nhưng đối với Mộc Chẩm Khê, nàng chính là ức hiếp người nhà, thường nổi giận vì những vấn đề vụn vặt khác nhau, không tìm thấy cuốn sách phụ đạo đặt sai vị trí, đi ra ngoài chậm trễ vài phút, buổi tối đi ngủ muộn, v.v...!Rõ ràng chuyện không liên quan đến Mộc Chẩm Khê nhưng nàng luôn có thể tìm cớ đặt trên người cô.
Mộc Chẩm Khê ôn nhu và kiên nhẫn với nàng một cách lạ thường, bất luận Tiếu Cẩn làm điều gì thì cô vẫn luôn dung túng.
Đôi khi Tiếu Cẩn cảm thấy mình quá đáng, nàng đọc sách về tình yêu nói rằng trong mối quan hệ giữa hai người, không thể một người mãi nuông chiều, người kia vô sở kị đạn**, nếu không sẽ dẫn đến nguy cơ, nhưng Tiếu Cẩn không thể kiềm chế được, có lẽ đó gọi là cậy sủng sinh kiều***.
(* Áo bông nhỏ tri kỷ: là cụm từ ba mẹ Trung Quốc thường gọi con mình, ý chỉ con gái ngoan ngoãn, tri kỷ, thân thiết và hiểu lòng ba mẹ, làm người thích người yêu.
** Vô sở kị đạn: không kiêng sợ, e dè gì cả.
*** Cậy sủng sinh kiều: dựa vào sự yêu thương, chiều chuộng của người khác mà sinh ra kiêu ngạo.)
Nàng nằm ở trên giường, bắp chân đặt trên đùi Mộc Chẩm Khê, cố ý đọc cho cô nghe đoạn văn của Vương Tiểu Ba viết: "Tôi sẽ trao cho em toàn bộ linh hồn của tôi, cùng với những tính cách kỳ quặc, tính khí nhỏ nhen, ánh sáng và bóng tối, một nghìn một trăm thói hư tật xấu.
Thật sự là đáng ghét, chỉ có một điểm tốt, đó chính là yêu em."
Mộc Chẩm Khê đang xoa bóp chân cho nàng.
Dưới sự rèn đúc của Tiếu Cẩn, cô cũng đọc nhiều sách nên có ấn tượng với đoạn văn kinh điển này của Vương Tiểu Ba, cô hỏi: "Cậu đang nói chính cậu sao?"
"Đúng vậy." Tiếu Cẩn thấp thỏm nói, "Tính tình của tớ có phải rất xấu không? Sau này cậu có ghét bỏ tớ không?"
Mộc Chẩm Khê động đậy một hồi, rồi nghiêm túc nói: "Tính tình không xấu, cũng không ghét bỏ cậu, tớ thích cậu còn không kịp."
Trong lòng Tiếu Cẩn tràn đầy ngọt ngào, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn, bắp chân đá nhẹ vào trong ngực cô một chút, nói: "Cậu nói dối."
Mộc Chẩm Khê nói: "Là thật, tớ thề." Cô giơ tay lên, ba ngón tay khép lại, chỉ lên trời.
Tiếu Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ: "Tớ không tin."
"Cậu chứng minh cho tớ xem." Dù bận nàng vẫn ung dung nhìn qua Mộc Chẩm Khê, giống như thợ săn đang nhìn con mồi, ánh mắt nguy hiểm, ý vị thâm trường.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Cô ngây người ngơ ngác, hai bàn tay đang xoa bóp cho Tiếu Cẩn hoàn toàn dừng lại, lúng túng cuộn tròn, thả lỏng, rồi lại siết chặt, lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng lên.
Trong lòng tràn đầy tình cảm nóng bỏng nhưng cô không biết làm sao để người yêu vui vẻ.
Một lúc sau, cô hỏi: "Làm sao để tớ chứng minh?"
Tiếu Cẩn không thể chịu đựng được nữa, nói: "Cậu thật là ngu ngốc chết được."
Mộc Chẩm Khê: "Hả?"
Sau đó Tiếu Cẩn đứng dậy, nôn nóng đưa tay lên mà câu cổ Mộc Chẩm Khê xuống, chủ động hôn lên môi cô.
Hôn rất lâu.
Môi tách ra, thở hổn hển.
Mộc Chẩm Khê rốt cuộc hiểu ra, hai mắt sáng lên: "Tớ biết rồi, cậu muốn tớ hôn cậu."
Tiếu Cẩn thẹn quá hóa giận: "Câm miệng!"
Nói xong, nàng đá Mộc Chẩm Khê một cước tới mép giường.
Tiếu Cẩn nổi nóng lên thường xuyên không lựa lời, đôi khi vì giận Mộc Chẩm Khê mà cố ý nói linh tinh "Không cần cậu", "Bỏ cậu".
Mộc Chẩm Khê sẽ biểu lộ vẻ mặt thương tâm khó chịu.
Tiếu Cẩn vừa cảm thấy mình xấu xa, vừa cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Mộc Chẩm Khê càng khó chịu thì lại càng cho thấy cô quan tâm đến mình.
Khi đó, S.H.E nổi tiếng khắp cả nước, lời bài hát "I Love You" viết: Đôi khi tớ thực sự không hiểu được cậu, nhưng có mấy ai lại thực sự hiểu được chính mình.
Hai người gắn bó thật nhiều, là minh chứng cho những tổn thương đã trải qua.
Bất cứ điều gì quá đáng nàng đều đã nói với Mộc Chẩm Khê, nhưng chỉ có hai chữ "chia tay" là cấm địa.
Nhưng bây giờ chính mính lại sinh ra suy nghĩ như vậy dưới tình thế xúc động, nàng không thể nhớ nổi tại sao lúc ấy nàng lại liên kết câu nói của Mộc Chẩm Khê với hai từ "chia tay", nhưng Tiếu Cẩn biết rằng câu nói này do chính miệng mình nói ra, có bao nhiêu đả kích đối với Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê nhạy cảm tự ti.
Khi chọn ở bên mình, cô đã phải chịu áp lực vì môi trường trưởng thành của hai người hoàn toàn khác nhau.
Chưa nói đến tình huống hỗn loạn bây giờ, đối mặt với sự hiểu lầm của mình, cô nhất định sẽ không giải thích, cũng không có khả năng giải thích được, cho nên mới tạo ra cục diện như vậy.
Sau khi Tiếu Cẩn suy nghĩ thấu đáo, nàng muốn xin lỗi Mộc Chẩm Khê.
Nhưng thứ nhất, nàng chưa bao giờ chủ động nói lời xin lỗi, nàng cần chuẩn bị tinh thần một chút; thứ hai, cơn giận của nàng vẫn chưa nguôi ngoai, ngộ nhỡ đến đó lại cãi vã một trận, cho nên vẫn cần chờ đến khi mình hoàn toàn bình tĩnh lại, hai người sẽ giải quyết hiểu lầm này một cách ổn thõa.
Chính lúc này, mẹ Tiếu Lư Hiểu Quân đề nghị đưa nàng ra nước ngoài thư giãn vài ngày.
Vào thời điểm đó, bệnh tình của bà ngoại Mộc Chẩm Khê tạm thời nằm trong tầm kiểm soát, nhưng Tiếu Cẩn không hề bớt lo lắng, ban đầu là từ chối.
Lư Hiểu Quân nói rằng cả nhà bọn họ đã lâu rồi không đi du lịch cùng nhau, hiếm khi bà ấy và ba Tiếu có thời gian, cũng chỉ đi chơi mấy ngày rồi sẽ sớm trở về.
Tiếu Cẩn do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, nàng còn cố ý gói ghém một túi bài thi vào vali, dự định tranh thủ đi du lịch mấy ngày nay để xem bên trong có cái gì có thể giúp ích cho kỳ thi đại học của Mộc Chẩm Khê hay không.
Trong suy nghĩ của nàng, đây chỉ là một cuộc cãi vã nghiêm trọng, nó không khác gì những lần cãi vã trước đó, hai người sẽ sớm làm hòa, không thể nào chia tay được.
Hai người có rễ tình đâm sâu dành cho nhau, từng thề non hẹn biển, quyết chí không thay đổi.
Nàng tin tưởng Mộc Chẩm Khê cũng đang đợi nàng quay về bên cô, cô cần nàng, nàng cũng cần cô.
Nhưng nàng không ngờ rằng sau đó không thể gặp được Mộc Chẩm Khê, hai từ mà nàng thốt ra hóa ra lại trở thành sự thật, sự nóng nảy nhất thời cuối cùng trở thành không thể vãn hồi.
Nàng không dám đuổi theo Mộc Chẩm Khê hỏi xem ý nghĩ thật sự năm đó, đó không chỉ là cơn ác mộng bao vây Mộc Chẩm Khê mấy năm nay, mà còn là vô số đêm không mộng của nàng sau này.
......
Tâm trạng của Tiếu Cẩn không ổn, Lư Hiểu Quân có thể cảm nhận được điều đó, bà ấy dùng hai tay nắm lấy dây đeo của chiếc túi xách, khẩn trương nhìn Tiếu Cẩn, thật vất vả quan hệ mới dịu đi trong khoảng thời gian này.
Tiếu Cẩn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rũ mắt xuống nói: "Được rồi, chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nhắc tới nữa."
Trong lòng Lư Hiểu Quân biết rõ ràng chuyện này chưa vượt qua được.
Trong lòng bà ấy lại càng cảm thấy hối hận.
Bầu không khí của hai mẹ con cứng ngắc, Tiếu Cẩn muốn nói gì đó, nhưng đầu óc của nàng chỉ toàn là quá khứ đẫm máu, không thể giữ vững tinh thần như không có việc gì mà thản nhiên nói chuyện với Lư Hiểu Quân.
Cuối cùng, Lư Hiểu Quân chỉ có thể không mặn không nhạt hỏi Tiếu Cẩn về công việc thường ngày, chuẩn bị bài như thế nào, dạy học cho sinh viên ra sao, sinh viên có nghe lời không.
Tiếu Cẩn trả lời vài câu rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn sáng màn hình.
Lư Hiểu Quân đúng lúc ngậm miệng lại.
Đến một nhà hàng, ăn một bữa ăn không biết vị, hai người lại bước lên đường về nhà.
Tài xế đưa Tiếu Cẩn trở lại tiểu khu trước, Lư Hiểu Quân thử thăm dò nói: "Nếu không thì bán căn nhà ở trường Trung học số 1 đi?"
Nếu vì nó mà cả nhà không vui, giữ lại chẳng bằng bán đi.
Tiếu Cẩn nhún vai: "Tùy mẹ." Dù sao thì đó cũng là căn nhà mà họ mua.
Có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào của nàng và Mộc Chẩm Khê trong căn nhà đó, cũng có nỗi đau khổ sâu sắc của cuộc đời nàng.
Nàng đã sớm lưu lại kỷ niệm ở trong lòng rồi, về phần còn lại, không quan trọng nữa.
Lư Hiểu Quân nói: "Vậy qua một thời gian nữa, mẹ hẹn thời gian trở về tìm người dọn dẹp một chút, cho người bên môi giới đến?"
Tiếu Cẩn nói: "Vâng."
Lư Hiểu Quân hỏi: "Con có muốn trở về lấy cái gì không?"
Vẻ mặt của Tiếu Cẩn lạnh lùng, nói: "Không có.
Không phải ba mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ có liên quan đến chị ấy rồi sao?"
Lư Hiểu Quân ngượng ngùng.
Một lúc sau, Lư Hiểu Quân mấp máy môi, áy náy nói: "Có phải..."
Tiếu Cẩn phản ứng dữ dội ngắt lời bà ấy, nghiêm nghị nói: "Con đã nói nhiều lần rồi, con không muốn nhắc đến chuyện này.
Làm ơn để con yên tĩnh một lúc được không?!"
Nàng đang ngồi ở băng ghế sau, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh, gần như gầm lên như sấm: "Ba mẹ căn bản không biết cái gì cả, đừng hòng vạch ra vết sẹo của con để khuyên bảo con!"
Hai mắt Lư Hiểu Quân nóng ướt, bà ấy lấy khăn giấy trong túi ra ấn ấn lên khóe mắt.
Toàn thân Tiếu Cẩn tựa như thoát lực, dựa lưng vào ghế, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng kích động.
Trước khi xuống xe, nàng nói xin lỗi Lư Hiểu Quân vì sự thất lễ vừa rồi, sau đó lạnh lùng cứng rắn nói: "Con hi vọng đây là lần cuối cùng, ai cũng có thể nhắc đến chị ấy, nhắc đến chuyện năm đó trước mặt con, nhưng ba mẹ không thể."
Lư Hiểu Quân nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong tầm mắt, thở dài nói với tài xế: "Trở về khách sạn."
Tiếu Cẩn nói đúng, bà ấy quả thật thắp lên một tia hi vọng có thể khuyên răn nàng, muốn để nàng trực tiếp đối mặt với vết thương, rồi mới có thể hoàn toàn buông xuống.
Nhưng bà ấy vẫn đánh giá thấp mức độ cố chấp của Tiếu Cẩn, một năm, hai năm, năm năm, mười năm, mỗi lần nhắc đến, nàng đều phản ứng triệt để như vậy, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể buông xuống được.
Không, không phải có lẽ, mà là nhất định.
Lư Hiểu Quân mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tiếu Cẩn uống một chút rượu vang đỏ vào buổi tối, chậm rãi từng bước đi về nhà.
Sau khi mở cửa, nàng ném mình trên ghế sô pha, choáng váng ngẩn người.
Một lúc lâu sau, nàng cử động cái cổ đau nhức, nhìn vào cửa sổ nhà Mộc Chẩm Khê.
Đèn mờ, không ánh sáng, Mộc Chẩm Khê chắc đã ngủ rồi.
Mộc Chẩm Khê.
Nghĩ đến cái tên ấy, những tế bào suy phế đang bao trùm khắp cơ thể của Tiếu Cẩn ngay lập tức trở nên tràn đầy động lực.
Nàng chống lên ghế sô pha đứng dậy, lấy điện thoại nhìn thời gian, 11 giờ 30 phút đêm, thật sự đã rất khuya.
Gần đây, giấc ngủ của Mộc Chẩm Khê rất quy luật, vì vậy mình cũng nên quy luật một chút.
Tiếu Cẩn điều khiển cơ thể của mình máy móc vọt vào tắm rửa, quay trở lại phòng ngủ, vùi mình vào trong chăn với túi chườm nóng.
Nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy thời cấp ba, khi tỉnh dậy rất nhiều chi tiết không nhớ rõ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Sáng sớm hôm sau, nàng không có lái xe đi làm mà đến quán cà phê bên cạnh tiểu khu tìm vận may, lần trước chính nơi đây nàng đã gặp được Mộc Chẩm Khê.
Khi đi đến cửa, nàng ngây ngẩn cả người, Mộc Chẩm Khê ngồi bên trong ở vị trí gần cửa sổ.
Cô lại đến đây.
Tiếu Cẩn ngây người ở cửa trong hai giây rồi bước lên phía trước, gọi món cà phê latte do Mộc Chẩm Khê giới thiệu lần trước, sau đó ngồi vào vị trí đối diện với Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê ngước mắt lên nhìn nàng, không hề ngạc nhiên, không biết là dự đoán được nàng sẽ đến, hay là giống như Tiếu Cẩn, đã nhìn thấy nàng từ trước qua cửa kính.
Mộc Chẩm Khê nói: "Chào buổi sáng."
Tiếu Cẩn nói: "Chào buổi sáng." Nàng cởi chiếc khăn quàng cổ xuống, quàng vào lưng ghế.
Mộc Chẩm Khê nhìn nàng từ trên xuống dưới, dịu dàng cười: "Hôm nay em ăn mặc cũng rất đẹp."
Tiếu Cẩn tự nhiên hào phóng gật đầu: "Cảm ơn."
Mộc Chẩm Khê nói: "Em tính tiền cà phê chưa?"
Tiếu Cẩn nói: "Còn chưa."
Mộc Chẩm Khê nói: "Hôm qua quá vội nên không thể chính thức nói lời cảm ơn.
Ly cà phê này chị mời em? Để bày tỏ tâm ý."
Tiếu Cẩn cười rộ lên: "Được."
Hai người rơi vào tẻ ngắt.
Hôm qua Mộc Chẩm Khê hứng thú bừng bừng vội đến gặp Tiếu Cẩn, bị một câu nói muốn đi ăn cơm với mẹ của nàng dội một chậu nước lạnh, trở về gần như xua tan đi ý nghĩ của mình.
Cô thầm nghĩ có rất nhiều cách để cảm ơn, không thích hợp nhất là cách này.
Cô định nói gì với Tiếu Cẩn? Nghĩ đến câu nói chưa nói ra ngày hôm qua, Mộc Chẩm Khê nhất thời sợ hãi.
Xung động chính là ma quỷ, đến lúc đó sự tình sẽ không thể vãn hồi, không những chính mình không bước xuống được mà còn là một loại tổn thương cho Tiếu Cẩn.
Cũng nhờ Tiếu Cẩn đột ngột ngắt lời khiến cô có thời gian chậm rãi suy nghĩ.
"Cà phê của chị." Người phục vụ đặt ly cà phê latte bốc khói từ trên khay vào tay Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn dùng hai ngón tay cầm lấy chiếc muỗng nhỏ bằng sứ trắng, lơ đãng khuấy cà phê dưới đáy ly, một tay chống cằm nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
"Em có tâm sự sao?"
Một tiếng hỏi thăm truyền đến từ phía đối diện.
Dường như Tiếu Cẩn không ngờ rằng Mộc Chẩm Khê sẽ chủ động hỏi nàng, sau một lúc sững sờ, nàng cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."
Mộc Chẩm Khê nhích lại gần, tựa lưng vào ghế, tư thế lắng nghe: "Có phiền nếu nói cho chị biết một chút không?"
Tiếu Cẩn trầm mặc một lát, nói: "Có một phần liên quan đến chị, chị muốn nghe không?"
Mộc Chẩm Khê do dự vài giây, rồi gật gật đầu.
Tiếu Cẩn thở dài nói: "Tối hôm qua em đi ăn cơm với mẹ."
Mộc Chẩm Khê ừ một tiếng, nói: "Cho nên?"
Tiếu