Mộc Chẩm Khê đưa một ly nước ấm vào tay Tiếu Cẩn.
Sắc mặt của Tiếu Cẩn vẫn còn rất nhợt nhạt, nhưng trên môi đã có chút huyết sắc.
Hai tay nàng cầm ly nước, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, mi mắt rũ xuống.
Mộc Chẩm Khê ngồi bên cạnh nàng, đợi nàng uống xong, cô mới hỏi: "Đau nửa đầu sao?"
Tiếu Cẩn ừm một tiếng rất nhỏ.
Mộc Chẩm Khê hỏi: "Không lừa chị chứ?" Lần trước, Tiếu Cẩn đã giải thích với cô như vậy, nhưng lúc đó hai người không thân mật như bây giờ, Mộc Chẩm Khê không hoàn toàn hết nghi ngờ nhưng cũng không tiện hỏi.
Tiếu Cẩn lắc đầu, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cô, không né không tránh: "Không có lừa chị."
Cho dù nguyên nhân khác nhau, nhưng tình trạng hiện tại của nàng không khác gì chứng đau nửa đầu, không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể giữ cho tâm lý bình thản, cố gắng giảm tần suất tái phát.
Khi vừa phát bệnh, mấy lần ba Tiếu và mẹ Tiếu gấp đến điên lên, đưa nàng đi chữa trị khắp nơi, bác sĩ trong và ngoài nước đều nói như vậy, sau đó mọi người đều chấp nhận thực tế.
Ba Tiếu và mẹ Tiếu canh cánh trong lòng, Tiếu Cẩn lại cảm thấy không quan trọng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là đau đớn mà thôi.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, đau đớn chính là minh chứng sống cho tình yêu của nàng và Mộc Chẩm Khê.
Mỗi khi đau đầu, những sự việc đã qua dần dần mờ nhạt đó sẽ lại hiện rõ trong tâm trí nàng.
Mộc Chẩm Khê thay đổi cách hỏi: "Nguyên nhân gì tạo thành?"
Ngón tay áp út bên trái của Tiếu Cẩn run lên gần như không cảm nhận được, nàng bình tĩnh nói: "Không phải em đã nói rồi sao, đi du học chịu quá nhiều áp lực, chúng em ai học Tiến sĩ cũng đều bị rụng tóc hoặc đau đầu, có người còn bị cả hói và đau đầu nữa, em xem như đỡ rồi." Nàng cong khóe môi nói đùa, "Ít nhất đó chỉ là đau đầu, nếu bị hối đầu em sẽ không chịu nổi."
Sắc mặt của Mộc Chẩm Khê nặng nề, Tiếu Cẩn thở dài trong lòng, đặt ly nước xuống, chủ động nắm tay trấn an cô: "Thật ra không đau lắm, chỉ là chứng đau nửa đầu bình thường thôi, em mẫn cảm với cảm giác đau đầu nên mới phản ứng lớn như vậy."
Mộc Chẩm Khê siết ngược lại, nắm chặt đầu ngón tay của Tiếu Cẩn, sau đó cúi đầu, áp trán mình vào mu bàn tay của Tiếu Cẩn, hơi thở nhỏ bé khẽ run lên.
Tiếu Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói nhỏ: "Đừng sợ..."
Nàng đột nhiên giật mình, trên mu bàn tay bất ngờ có cảm giác ươn ướt.
Tiếu Cẩn ngay lập tức cắn môi dưới, cánh môi bị cắn trở nên tái nhợt.
"Có phải..." Mộc Chẩm Khê áp trán vào nàng thật chặt, run rẩy nói: "Là do say rượu trong thời gian dài hay không?"
Tiếu Cẩn lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng che giấu một cách hoàn hảo, không biết tại sao Mộc Chẩm Khê lại đột nhiên nghĩ đến điều này.
Mộc Chẩm Khê ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: "Phải không?"
Tiếu Cẩn không trả lời.
Tiếu Cẩn kiên quyết không chịu nói thẳng với cô, Mộc Chẩm Khê suy luận ra một chuỗi logic dựa trên điều này, chỉ sợ rằng cuộc sống của Tiếu Cẩn ở nước ngoài không tốt như nàng nói.
Từ những lời nói trước đó, Mộc Chẩm Khê biết rõ nàng ở nước ngoài thường xuyên uống rượu, thậm chí khi ở một mình còn cố ý tự chuốc say, chỉ để nhìn thấy cô trong ảo giác, một là tổn thương tinh thần nến mức tìm đến rượu, hai là tinh thần căng thẳng do áp lực học tập, chỉ sợ điều phía trước mới là trọng điểm.
Việc say rượu có liên quan đến cô, Tiếu Cẩn sợ cô sẽ tự trách nên không muốn nói cho cô biết.
Mộc Chẩm Khê hỏi lại: "Có phải không?"
Tiếu Cẩn chậm rãi gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Mộc Chẩm Khê nghĩ như vậy, hãy để sự thật hiện ra như thế này đi.
Mộc Chẩm Khê: "Có phải em còn gặp phải chuyện gì khác không?"
Tiếu Cẩn thoải mái trả lời: "Không có, còn nữa, em đã bỏ rượu rồi."
Mộc Chẩm Khê nhìn nàng không chớp mắt, sương mù trong mắt từ từ tan biến.
Tiếu Cẩn đặt tay lên đỉnh đầu cô, cong cong đôi mắt: "Thật sự không sao đâu, chị thấy trong thời gian mất trí nhớ, em luôn phát bệnh, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.
Chị quả thật là thần dược của em, không chừng hai chúng ta tiếp tục ở bên nhau, sẽ không bao giờ bị tái phát nữa."
Mộc Chẩm Khê đặt cằm lên vai nàng, áp mặt vào mặt Tiếu Cẩn, mềm mại mà dụi dụi.
"Không sao đâu." Tiếu Cẩn đã quên đây là lần thứ mấy trong đêm nay nàng nói với cô như vậy.
Mộc Chẩm Khê ngáp một cái.
Truyền cho Tiếu Cẩn, Tiếu Cẩn ngáp một cái thật dài.
Tiếu Cẩn nói: "Em buồn ngủ."
Mộc Chẩm Khê: "Vậy chúng ta đi ngủ thôi."
Tiếu Cẩn quay mặt lại nhìn cô, nói: "Chị ôm em đi."
Mộc Chẩm Khê vắt một tay ngang qua xương sườn của nàng, tay kia vòng qua đầu gối của nàng, ôm ngang người nàng, Tiếu Cẩn đưa hai tay ôm cổ cô, nhìn xuống đất, hô lên: "Cao quá."
Giọng điệu của nàng tinh nghịch, quét sạch bầu không khí trầm mặc trong phòng khách.
Mộc Chẩm Khê cong khóe môi lên, nhắc nhở nàng: "Em đừng lộn xộn, bị ngã bây giờ."
Dù Mộc Chẩm Khê có siêng năng tập thể dục, cũng không thể thoát khỏi việc mình là nữ, thể lực trời sinh chênh lệch.
Gần đây, Tiếu Cẩn đã lên được vài cân thịt, cân nặng của một người phụ nữ trưởng thành không hề nhẹ, vì vậy cô phải thận trọng hơn.
Cô còn chưa nói dứt lời, Tiếu Cẩn nhúc nhích ngay lập tức.
Mộc Chẩm Khê phản ứng nhanh, tay cô vững vàng, thậm chí còn không làm nàng lắc lư một chút nào.
Tiếu Cẩn đắc ý nói: "Em biết chị sẽ bắt được em."
Mộc Chẩm Khê nghiến răng nghiến lợi.
Tiếu Cẩn thoáng thấy khuôn mặt của cô trầm xuống, lập tức ngoan ngoãn buông tay: "Em không nhúc nhích nữa, nhanh ôm em trở về đi."
Mộc Chẩm Khê bế nàng từng bước một trở về phòng ngủ, Tiếu Cẩn vẫn cười ranh mãnh khi được cô đặt lên giường, vô cùng tùy ý.
Mộc Chẩm Khê vẫn im lặng, chống cả hai tay ở hai bên gáy nàng.
Tiếu Cẩn đang nằm trên giường, đột nhiên ý thức được nguy hiểm.
Mộc Chẩm Khê khẽ mỉm cười, trước mắt Tiếu Cẩn đột nhiên tối sầm lại, sau đó một cảm giác ẩm ướt và ấm áp từ vành tai truyền đến, ôm trọn, liếm hôn.
Bị tập kích ở nơi đã lâu không được chạm tới, Tiếu Cẩn gần như phản xạ có điều kiện hướng lên trên ôm lấy cổ của Mộc Chẩm Khê, ngực cứng lại, hơi thở nhanh hơn nửa nhịp, không kiểm soát được mà phát ra một tiếng ngân dài.
"Ừm..."
Sau khi nghe âm thanh của nàng, Mộc Chẩm Khê liền buông tay ra, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Giọng nói của cô mang theo một chút ý cười tinh quái, giọng điệu hướng lên, nói nhẹ: "Ngủ ngon."
"..." Trong lòng Tiếu Cẩn đều muốn chết.
"Mộc Chẩm Khê..." Nàng khẽ thì thầm, chọc ngón tay lên mu bàn tay trong lớp chăn của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê nắm lấy tay nàng, ra lệnh: "Ngủ đi, không phải em buồn ngủ sao?"
Tiếu Cẩn khóc không ra nước mắt.
Mộc Chẩm Khê đã chọc nàng thành như vậy, làm sao nàng có thể ngủ được bây giờ?
Tiếu Cẩn nói: "Em muốn đi tắm."
Mộc Chẩm Khê nắm tay nàng không buông, vẫn kiên trì nói câu kia: "Ngủ đi." Lần này cô buồn ngủ hơn lần trước một chút, lại ngáp thêm một cái thật dài.
Tiếu Cẩn đưa tay với lấy điện thoại, nhìn thấy thời gian hiển thị trên đó, 4 giờ rưỡi.
Nếu bây giờ lại muốn đánh thức Mộc Chẩm Khê, chắc là phải đến sáng sớm? Hơn nữa, Mộc Chẩm Khê sẽ không để cho "quỷ kế" của nàng được như ý.
Tiếu Cẩn cân nhắc một chút rồi thành thật nép vào trong ngực Mộc Chẩm Khê, chớp chớp mắt chờ mình bình tĩnh trở lại.
Nàng dần dần buồn ngủ, sau nửa đêm mới ngủ yên giấc, bởi vì trên người Mộc Chẩm Khê quá nóng, nàng thậm chí còn đá chăn ra.
Khi nàng vừa đạp ra, một bàn tay đưa qua đắp kín lại cho nàng trong bóng tối.
Mộc Chẩm Khê lắng nghe tiếng hít thở xung quanh mình, mở mắt ra, đôi mắt rõ ràng, không có chút buồn ngủ.
"Chào buổi sáng." Đồng hồ báo thức vang lên cùng lúc, hai người cùng nhau thức dậy.
Mộc Chẩm Khê tắt đồng hồ báo thức, quay đầu lại mơ mơ màng màng nói chào buổi sáng với Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn: "Chào buổi sáng." Đầu óc mê mang mà cúi người vào trong ngực Mộc Chẩm Khê, tay trong chăn theo bản năng bắt đầu giở trò lưu manh.
Mộc Chẩm Khê kịp thời nhảy khỏi giường.
Tiếu Cẩn không sờ được, chỉ bĩu môi xuống một chút, nằm lên gối đầu của Mộc Chẩm Khê, rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Mộc Chẩm Khê chọn một bộ quần áo được cất kỹ trong tủ để mặc hôm nay, đi rửa mặt trước, làm bữa sáng gần xong, rồi bước vào gọi Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn với một đầu tóc bù xù ngồi yên ở đầu giường, ánh mắt mê mang.
"Còn buồn ngủ à?" Mộc Chẩm Khê quơ quơ tay trước mặt nàng.
Tiếu Cẩn không nói một lời, nhắm mắt lại, chui vào chăn.
Mộc Chẩm Khê nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, nói: "Em dậy đi."
"Ngủ thêm năm phút nữa..." Tiếu Cẩn lẩm bẩm, vươn tay ra, cố gắng thoát khỏi cánh tay của cô.
"Không được ngủ nữa." Mộc Chẩm Khê trực tiếp kéo nàng ra ngoài, đẩy vào phòng tắm, đưa bàn chải đánh răng có bóp kem đánh răng sẵn, nhét vào tay nàng, "Chị đi chuẩn bị bữa sáng, em nhanh một chút."
"Ừm." Nàng trả lời một cách yếu ớt.
Tiếu Cẩn chậm rãi đánh răng.
Hai phút sau, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo, nhìn bồn rửa tay trưng bày những vật dụng hoàn toàn xa lạ và chiếc bàn chải đánh răng trên tay.
Ký ức trước khi ngủ lại ùa về, ý cười chậm rãi hiện lên khóe mắt của nàng.
"Chào buổi sáng." Nàng lại nói với Mộc Chẩm Khê vừa đi ra khỏi bếp, dang rộng vòng tay muốn một cái ôm.
Mộc Chẩm Khê bất giác cong cong mi mắt, đặt đồ ăn trên tay xuống rồi ôm lấy nàng.
Ánh mặt trời vừa lúc.
Tiếu Cẩn không có soát cổng vào nhà Mộc Chẩm Khê, quần áo nàng mặc hôm qua cũng cần phải thay mới, nên nàng buộc phải ra ngoài với cô.
Mộc Chẩm Khê đưa nàng tới dưới lầu của tòa nhà số 2 rồi đi bộ đến công ty.
Rõ ràng chỉ có một đêm không ở nhà, nhưng nhìn nơi ở đã đi cùng nàng suốt một năm qua, Tiếu Cẩn đã thấy chán ghét khắp nơi rồi.
Nàng đã đặt mua hoa loa kèn và các chậu cây cảnh của cửa hàng hoa để đặt trong phòng khách, yêu cầu đối phương giao hàng đến tận nhà vào buổi chiều.
Nàng sắp xếp chúng giống hệt như phòng khách của nhà Mộc Chẩm Khê, thuận tiện mua thêm một chậu chua me đất hoa hồng đặt ở ngoài ban công.
Mộc Chẩm Khê đưa Lâu Ninh Chi đi một vòng dạo chơi khắp Lâm Thành, nói là chơi nhưng thật ra là ăn.
Tam tiểu thư giống như Tiếu Cẩn, đều là cành vàng lá ngọc, đi chưa được mấy bước đã than đau chân, không đi được, phải nghỉ ngơi, vì vậy, hầu hết thời gian hai người đều lái xe đi.
Lúc nghỉ ngơi thì làm cái gì đây? Chính là ăn.
Mộc Chẩm Khê không có yêu cầu cao về đồ ăn, bình thường không đi ra ngoài ăn, trừ công việc, nhưng một chuyến hướng dẫn du lịch đã bù hết chỗ trống về phương diện này.
Cô nhìn Lâu Ninh Chi vừa ăn vừa chụp hình, lúc nào cũng gõ vào khung chat, cười đến mức thấy răng không thấy mắt, vô hình chung cô đã ăn rất nhiều cẩu lương.
Cô liền học theo chụp hình, món nào ăn ngón liền nói với đối phương lần sau nếu rảnh sẽ cùng đến.
Tiếu Cẩn sửng sốt khi nhận được một đống ảnh chụp đồ ăn: [Chị không đi làm à?]
Mộc Chẩm Khê: [Không phải bây giờ chị phải làm hướng dẫn viên du lịch cho em gái của Tổng giám đốc sao?]
Tiếu Cẩn: [??? Sao chị không nói trước với em?]
Mộc Chẩm Khê nhớ lại: [Hôm qua chị định gọi cho em sau khi trở về, sau đó em cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, chị liền quên mất]
Hai người bọn họ dính nhau cả đêm, có thể nhớ tới chuyện vặt vãnh như vậy mới là lạ.
Tiếu Cẩn: [Ừm, vậy chị cố gắng ăn nhiều hơn đi, gầy quá]
Mộc Chẩm Khê: [Được rồi, em lên lớp giỏi nhé]
Tiếu Cẩn: [Vậy hôm nay chị có thể tan làm sớm được không?]
Mộc Chẩm Khê liếc nhìn Lâu Ninh Chi trước mặt: [Phải xem Tam tiểu thư có muốn chơi đêm không, nếu không muốn chị sẽ tan làm, nếu cô ấy muốn chơi thì chị phải đi cùng] Trong tiềm thức cô cảm thấy sẽ không, cô có thể chơi tới bến, nhưng vị thiên kim tiểu thư này không chắc còn thể lực.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, cô nghe thấy Lâu Ninh Chi gọi điện thoại với giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu mềm nhũn: "Hôm nay em mệt muốn chết, đi thật nhiều nơi, đều là vì dò đường cho chị, chị phải bồi thường cho em..."
Nàng rõ ràng còn chưa nói xong, có chút đỏ mặt, tiếp tục đánh chữ.
Mộc Chẩm Khê tự nhiên nghĩ ra một số chủ đề không phù hợp với trẻ em.
Lâu Ninh Chi bất giác liếc nhìn cô, rồi cúi đầu xuống, một lát lại nâng lên, hạ giọng, nhiều chuyện hỏi: "Chị và vợ của chị, ai là người nằm trên?"
Mộc Chẩm Khê im lặng một chút rồi nói: "Tôi."
Lâu Ninh Chi rất thất vọng: "...!Ồ." Sau vài giây, cô ấy tò mò hỏi: "Vợ chị có phản công hay không?"
Mộc Chẩm Khê im lặng lâu hơn, nói: "Không có."
Lâu Ninh Chi liếc cô một cái rồi nói: "Không phải chị vừa nói hai người vừa mới ở bên nhau sao?"
Gương mặt Mộc Chẩm Khê ừng đỏ: "Khụ."
Lâu Ninh Chi ra vẻ thấu hiểu: "Củi khô lửa bốc à, ha ha ha, dù sao tuổi cũng không còn trẻ nữa."
Mộc Chẩm Khê: "..."
So với Lâu Ninh Chi, cô và Tiếu Cẩn không phải là không còn trẻ nữa sao.
Lâu Ninh Chi lải nhải cái này xong, lại tiếp tục vừa nói vừa gõ chữ một lúc, khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn đỏ bừng lên vì phấn khích.
Mộc Chẩm Khê lướt điện thoại, Tiếu Cẩn không có lên lớp, vẫn đang trò chuyện với cô.
Mộc Chẩm Khê không thích trò chuyện bằng cách gõ tin nhắn, ngón tay chịu gánh nặng, gõ phím lâu sẽ bị đau.
Công việc là yêu cầu của công việc, cô cố gắng tránh sử dụng tay sau giờ làm việc, đặc biệt là tiếp xúc với các sản phẩm điện tử, người trong công ty có chuyện tìm cô đều là gọi điện thoại.
Chỉ có tin nhắn của Tiếu Cẩn gửi đến, cô sẽ kiên nhẫn trả lời từng cái từng cái một.
Làm hướng dẫn viên du lịch cho Lâu Ninh Chi một ngày, Mộc Chẩm Khê biết rằng ba của cô ấy là chủ mỏ than, trước kia đến thủ đô lập nghiệp, dựa vào đầu tư bất động sản để đứng vững, sau đó sáng lập Tập đoàn, nhiều năm sau đó trở nên cường mạnh.
Cô ấy có hai chị gái, chị cả chính là Tổng giám đốc Lâu – Lâu Uyển Chi, chị hai là một bác sĩ phụ trách mỗ chính ở khoa Ngoại Lồng ngực, có y thuật rất giỏi, nhưng lại rất độc miệng, đoán chừng là bị môi trường làm việc ở bệnh viện tàn phá.
"Khuyên người học y, bị thiên lôi đánh, chị đã nghe nói chưa?" Lâu Ninh Chi vừa đi vừa nói.
"Tôi đã nghe rồi." Thấy cô ấy đã lâu không uống, Mộc Chẩm Khê muốn cầm đồ uống tới cho cô ấy, tay vươn ra đã bị Lâu Ninh Chi tránh đi, độ chính xác và tốc độ này, làm người ta vô cùng khen ngợi.
"Nhà tôi nghiêm khắc, không cho người khác cầm giúp tôi." Lâu Ninh Chi có chút ngượng ngùng, bỏ qua đề tài này tiếp tục, "Chị hai của tôi chính là loại bị thiên lôi đánh này, không phải, ý tôi là công việc của chị ấy quá cực khổ.
Lúc trước còn có bệnh nhân đánh nhau với bác sĩ ở bệnh viện của chị ấy, bác sĩ bị đâm mấy nhát, đẩy vào