"Chị có thể hôn em một cái được không?"
Động tác vén chân của Mộc Chẩm Khê dừng lại, ngón tay cô siết chặt, Tiếu Cẩn cách cô chưa đầy một cánh tay, gần đến mức cô có thể nhìn thấy chính mình trong con ngươi đen láy của nàng, đôi mắt nàng rất đen rất sáng, tràn ngập mong chờ.
Ánh mắt Mộc Chẩm Khê rơi vào đôi môi nhợt nhạt của nàng, hơi thở có vẻ nặng nề hơn trước.
Khóe môi Tiếu Cẩn nhếch lên, tự giác nhắm mắt lại.
Phòng bệnh yên tĩnh.
Tiếu Cẩn không đợi được nụ hôn như mong đợi, liền bối rối mở mắt ra.
Mộc Chẩm Khê không còn ở cạnh giường nữa.
Cô thản nhiên như không có việc gì, nâng ấm điện trong tay lên, nói: "Tôi đi nấu ít nước, tôi khát."
Tiếu Cẩn: "..."
Hôn một cái có liên quan gì đến việc uống nước? Có phải vì cô sợ không kiềm chế được, đến lúc đó khát lại không có nước uống? Tiếu Cẩn, người thiếu khuyết thực tiễn, luyện tập một chút lý thuyết nào đó trong đầu, trượt yết hầu, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
(Editor: Nhặt liêm sĩ lên đi, bạn học Tiếu!)
Hiện tại, cô đang khát nước.
Còn có, nàng phải làm gì nếu bị thiếu dưỡng khí khi hôn môi?
Tốt nhất là chờ đến sau này đi.
Tương lai còn dài.
Tiếu Cẩn tự thuyết phục chính mình.
Mộc Chẩm Khê vẫn còn đang suy nghĩ phải làm gì nếu Tiếu Cẩn lại nổi giận, lại nhìn thấy người kia cong mắt cười.
Mộc Chẩm Khê không thể hiểu được.
Tiếu Cẩn ngoan ngoãn đặt tay phải vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: "Em ngủ đây, chị ngủ ngon." Sau đó nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt người lớn.
Trước đây, nàng thật ra không phải như vậy.
Ở trước mặt cô, nàng rất mạnh mẽ, thường xuyên khiến cô mặt đỏ tai hồng, không thể phản kháng.
Có thể do đối mặt với gương mặt thành thục của cô, khiến nàng bộc lộ khía cạnh trẻ con.
Ánh mắt Mộc Chẩm Khê bất giác dịu lại, mềm mỏng nói: "Được rồi, ngủ ngon."
Tiếu Cẩn nghĩ đến điều gì đó, lại mở mắt ra, vui vẻ nói: "Ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp lại." Mộc Chẩm Khê không nhịn được cười.
"Em..." Nàng dường như muốn nói gì đó, sau khi nghiêm túc nhìn cô, thoáng chốc thẹn đỏ mặt, tay phải ở dưới chăn bông nhẹ nhàng nắm chặt, dùng sức nhắm mắt lại.
Tiếu Cẩn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Mộc Chẩm Khê không nấu nước nữa, sợ quấy rầy đến nàng, rửa mặt sạch sẽ cô rồi bước đến giường khác nằm ngủ.
Cô chắp tay sau đầu, sững sờ nhìn trần nhà màu trắng, thật lâu sau, cô mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, Mộc Chẩm Khê ngồi trước giường bệnh, gọt táo cho Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn nhìn chằm chằm vào tay cô, ý vị thâm trường.
Nàng cong mắt cười khi thấy Mộc Chẩm Khê nhìn mình, Mộc Chẩm Khê luôn cảm thấy nàng suy nghĩ về điều gì đó kỳ quái, nên buông tay xuống, dùng đầu gối chặn tầm nhìn của Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn bĩu môi.
Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên.
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào nửa má trong suốt như một khối ngọc của nàng.
Khi bác sĩ Vương bước vào phòng kiểm tra, ông nhìn thấy khung cảnh trước mắt hài hòa, đẹp không thể tả.
Ông ta cố ý đứng ở cửa ra vào, giơ tay gõ cửa, Mộc Chẩm Khê ngẩng lên, nhanh chóng đặt nửa quả táo lên đĩa, đứng dậy, không hiểu bên tai nóng lên, nói: "Xin chào, bác sĩ Vương."
Bác sĩ Vương cười tủm tỉm: "Chào các cô."
Mộc Chẩm Khê nhường bước cho ông ta.
Bác sĩ Vương tiến hành hỏi thăm như thường lệ, nhét cây bút vào túi trước ngực, sau đó cúi xuống để xem xét kỹ hơn vết thương trên đầu Tiếu Cẩn, nói: "Lành lại rất tốt.
Ngày mai có thể cắt chỉ rồi xuất viện."
Tiếu Cẩn hỏi: "Bao lâu thì có thể gội đầu?" Nàng nằm viện mấy ngày rồi, tóc gần như bốc mùi.
Bác sĩ Vương nói: "Ba ngày sau khi cắt chỉ."
Khi bác sĩ Vương ra ngoài, Mộc Chẩm Khê đi theo ông.
Hai người họ cách cừa phòng bệnh vài mét.
Vẻ mặt Mộc Chẩm Khê ngưng trọng: "Khi nào trí nhớ của cô ấy có thể khôi phục lại?"
Bác sĩ Vương thần sắc nghiêm túc, đẩy kính nói: "Chuyện này khó nói, có thể một ngày, có thể một tháng, cũng có thể một năm." Não người tinh vi phức tạp, bác sĩ cũng không có cách nào cam đoan.
Mộc Chẩm Khê nhìn bác sĩ Vương bằng ánh mắt sắc bén: "Có khả năng cả đời cũng không thể khôi phục sao?"
Bác sĩ Vương nói một cách dè dặt: "Có thể."
Tiếu Cẩn chờ ở phòng bệnh rất lâu mới thấy Mộc Chẩm Khê trở về, thấy trên tay cô mang một túi shopping đẹp mắt, quên đi việc phải chờ đợi, mắt nàng sáng lên: "Chị mua gì vậy?"
Mộc Chẩm Khê mỉm cười, như giấu vật quý, lấy ra một chiếc mũ từ trong túi.
Cô vốn nghĩ kèm theo tiếng nhạc "teng teng teng teng" cho hợp cảnh, nhưng quá mức xấu hổ.
Mộc Chẩm Khê nói: "Lúc khâu vết thương, phải cạo một phần tóc trên đầu, trụi lủi khó coi, đội mũ vào thì không thấy nữa."
Tiếu Cẩn mặt mày hớn hở, nói muốn thử xem.
Mộc Chẩm Khê mua một chiếc mũ rộng vành có kết cấu mềm mại, sẽ không đè nặng lên vết thương.
Mộc Chẩm Khê mang đến cho nàng một chiếc gương.
Tiếu Cẩn trông rất hài lòng, nhưng đội lên không bao lâu lại lấy xuống.
Mộc Chẩm Khê nghi hoặc nhìn nàng.
Tiếu Cẩn chán nản nói: "Tóc em sẽ làm dơ mũ."
Mộc Chẩm Khê bật cười: "Không sao đâu, khi em xuất viện, không phải cũng phải đội sao?"
Xuất viện? Tiếu Cẩn đột nhiên hỏi: "Nhà của chúng ta ở đâu?"
Nụ cười của Mộc Chẩm Khê tắt dần.
Với quyết định mà cô đưa ra đêm qua, một vấn đề nghiêm trọng hơn đã bày ra trước mắt.
Tiếu Cẩn sẽ ở đâu sau khi xuất viện?
Hai suy nghĩ khác nhau lại giằng xé trong đầu.
Mộc Chẩm Khê cầm lấy điện thoại đã sạc đầy pin của nàng, giống như vô tình hỏi: "Sao tỉnh lại lâu như vậy rồi mà em còn chưa nhìn điện thoại một cái."
Tiếu Cẩn chớp chớp mắt, nhận lấy: "Tại sao phải nhìn điện thoại? Điện thoại có gì đẹp sao?" Nàng nhìn chằm chằm màn hình cảm ứng không có bàn phím, sửng sốt một chút: "Làm sao mở cái này ra?"
Mười năm trước, mọi người không quá phụ thuộc vào điện thoại, trong ấn tượng của Tiếu Cẩn, điện thoại dường như chẳng có tác dụng gì ngoài việc thỉnh thoảng trả lời cuộc gọi của ba mẹ và bạn bè? Lúc đó, vì cô không có điện thoại, Tiếu Cẩn muốn mua cho cô một chiếc nhưng bị cô từ chối.
Mộc Chẩm Khê nhấn ngón tay vào nút HOME, tự động mở khóa màn hình.
Tiếu Cẩn vẻ mặt ngạc nhiên như Già Lưu tiến vào Đại Quan Viên.*
(* Trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.)
Mộc Chẩm Khê nhìn có chút buồn cười, rất nhanh thu lại ý cười, nghiêm mặt hỏi Tiếu Cẩn: "Em có liên lạc với ba mẹ không? Em có nhớ số điện thoại của họ