Mộc Chẩm Khê ngồi ở mép giường thở dài với vẻ mặt đau khổ.
Tiếu Cẩn mỉm cười đắc thắng, ôm chầm lấy cô rồi hôn mạnh một cái.
"Gạt chị thôi." Nàng cắn nhẹ vào khuôn mặt của Mộc Chẩm Khê.
Nói ghét bỏ Mộc Chẩm Khê lớn tuổi xong, Tiếu Cẩn cũng không quên rằng nàng còn lớn hơn cô một tháng, hơn nữa Mộc Chẩm Khê rất siêng năng rèn luyện, nước da trắng hồng, dáng vẻ trông còn tốt hơn nàng.
Cắn cắn cô rồi tâm trí của nàng rung động, nổi lên tâm tư khác.
Trước khi chỉ nghe nói đàn ông sẽ thế nào thế nào vào buổi sáng, mặc dù nàng không có cấu tạo kia, nhưng mỗi buổi sáng dục vọng của nàng đều rất rõ ràng.
Mộc Chẩm Khê đi làm về khuya rất mệt, nhìn thấy cô mệt mỏi nằm lên giường chỉ muốn ngủ, không phải lúc nào Tiếu Cẩn cũng quấn lấy không buông, thỉnh thoảng lại "từ bi" tha cho cô.
Chờ đến sáng hôm sau, đánh thức cô dậy trước nửa tiếng hoặc một tiếng, tràn đầy năng lượng, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Hiện tại, nàng cảm giác như hồ ly tinh được viết trong Liêu Trai, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao hút được máu của "Tú tài lang" Mộc Chẩm Khê này.
Hôm nay là ngày trọng đại gặp mặt gia trưởng, nàng càng hôn càng đi xuống dưới, Mộc Chẩm Khê nhận ra chủ ý của nàng nên nhanh chóng quay đầu đi, vội vàng cách nàng mười bước, suýt chút nữa trốn vào trong phòng tắm.
Tiếu Cẩn liếm liếm môi, nhìn cô một cách bất lực.
Mộc Chẩm Khê nói: "Đợi buổi tối trở về đi, dù sao hôm nay cũng không đi làm."
Tiếu Cẩn miễn cưỡng đồng ý.
Mộc Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm không để lại dấu vết.
Tiếu Cẩn chống một tay trên giường ngồi dậy, tóc dài xõa xuống trước ngực, có vài sợi dán vào cổ.
Thời tiết mùa hè nhớp nháp hơn hai phần, nàng tiện tay lấy dây buộc tóc trên tủ đầu giường, cúi đầu xuống, tùy ý buộc ra sau đầu, nói: "Chị thử những bộ đồ này lại lần nữa đi, em chọn cho chị."
Mộc Chẩm Khê mặc đi ra ngoài là bộ mặt của nàng, sao không ăn mặc đẹp một chút chứ.
***
Nhà họ Tiếu.
Rốt cuộc, căn nhà kia vẫn chưa bán đi, Lư Hiểu Quân cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Bà ấy bàn bạc với ba Tiếu một chút, sau khi im lặng một lúc, ba Tiếu nói vậy thì giữ lại đi, sau này sẽ định cư ở Lâm Thành.
Bọn họ cũng không trang trí lại mà thuê người dọn dẹp, rồi chuyển một ít đồ đạc mới và quần áo vào.
Một đêm nọ, ba Tiếu và Lư Hiểu Quân ra ngoài đi dạo, một số người quen trong tiểu khu đã nhận ra bọn họ, còn hỏi về Tiếu Cẩn, nhất thời vô cùng thổn thức.
Hiện tại, nhà họ Tiếu gà bay chó sủa, bởi vì chỉ đến ở tạm nên trong nhà không có thuê người giúp việc.
Hai vợ chồng dậy sớm hơn gà, mày mò soi gương suốt ba tiếng đồng hồ.
"Ông thấy tôi thế nào? Có lòe loẹt quá không?" Lư Hiểu Quân mặc một bộ sườn xám ngắn tay có đính một bông hoa mẫu đơn đỏ tươi, đi loanh quanh trước mặt ba Tiếu.
"Đổi đi!" Ba Tiếu nói ít mà ý nhiều, vươn cổ thắt cà vạt, thế nào cũng cảm thấy không đẹp bằng Lư Hiểu Quân thắt cho ông ấy, "Bà khoan hãy đổi, thắt cà vạt cho tôi trước đi."
Lư Hiểu Quân khó chịu, đi tới chỉnh lại cà vạt cho ông ấy một cách thuần thục: "Nhanh nhanh chọn quần áo cho tôi đi."
"Tôi còn chưa chọn kẹp cà vạt hợp nữa." Ba Tiếu vội vàng nói.
"Hợp cái gì chứ, không phải đều giống nhau sao?"
"Vậy quần áo của bà không phải cũng giống nhau sao?"
"Ông muốn cãi nhau với tôi à?" Lư Hiểu Quân ném chiếc váy trong tay ra.
Ba Tiếu không nói nữa, vội vàng chuyển chủ đề: "Tôi xem quần áo cho bà."
***
Lư Hiểu Quân ngồi vào bàn ngay ngắn, vô cùng căng thẳng, không khỏi vặn lấy cánh tay của ba Tiếu.
Nhưng ba Tiếu không cảm thấy đau, cẩn thận vuốt lại vải áo bị Lư Hiểu Quân vò nát.
Ông ấy xem đồng hồ, rồi nhìn ra cửa gian phòng: "Người còn chưa tới sao?"
Lư Hiểu Quân nói: "Hẹn lúc 11 giờ, bây giờ mới 10 giờ 20 phút thôi."
Ba Tiếu nói: "Đúng vậy."
Ông ấy nhấc ấm trà lên muốn châm trà, trong tay không còn, hóa ra đã uống hết một ấm trà rồi.
Ba Tiếu thở dài, hỏi Lư Hiểu Quân: "Ở đây có gương không?" Ông ấy phải soi xem cà vạt có bị lệch không.
Lư Hiểu Quân liếc ông ấy một cái, lộ ra vẻ chán ghét như có như không: "Có toilet."
Ba Tiếu dời chân, nói: "Vậy tôi sẽ đi sau."
Sau một lúc, ba Tiếu trầm giọng nói: "Lát nữa tôi nên xưng hô với con bé như thế nào đây? Gọi con dâu có phải quá thân thiết hay không?"
Lư Hiểu Quân: "Tiểu Mộc."
Ba Tiếu: "Đúng vậy, tốt lắm." Tiểu Mộc, thật gần gũi.
Bên ngoài gian phòng từ từ có tiếng người, một trong số đó là con gái của bọn họ! Hai vợ chồng luôn dựng thẳng lỗ tai, lập tức im lặng, liếc nhìn nhau rồi ngồi nghiêm chỉnh.
Nhân viên phục vụ hơi khom người rồi lui xuống.
Tiếu Cẩn quay đầu lại nhìn cái tay đang nắm chặt của Mộc Chẩm Khê, nói nhỏ: "Em gõ cửa nhé?"
Mộc Chẩm Khê âm thầm thở dài một tiếng, gật gật đầu.
Tiếu Cẩn lịch sự gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
"Ba, mẹ." Tiếu Cẩn gọi xong rồi tránh đường, lộ ra người đi theo sau mình.
Đương nhiên nàng biết rõ hôm nay người quan trọng không phải là mình, mà là Mộc Chẩm Khê.
Ngay khi Tiếu Cẩn tránh sang một bên, Mộc Chẩm Khê cảm giác được có hai ánh mắt đang hướng về phía mình.
Cùng lúc đó, cô cũng bình tĩnh thăm dò ba mẹ của Tiếu Cẩn.
Lúc trước cô đã từng gặp Lư Hiểu Quân, xinh đẹp động lòng người, quần áo càng trang nghiêm hơn so với lần trước một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Về phần ba của Tiếu Cẩn, Tiếu Diễn, khác với những gì cô nhìn thấy trong bức ảnh, ông ấy rất anh tuấn, không có nhiều người có thể được xem là anh tuấn trong độ tuổi trung niên.
Áo vest đặt trên lưng ghế, cà vạt, kẹp cà vạt, dây quấn tay áo*, mọi thứ đều rất tinh xảo và hài hòa, phong độ nhẹ nhàng, thoạt nhìn chính là đẳng cấp của tầng lớp thượng lưu.
Ba Tiếu trông nghiêm túc, khi nhìn về phía cô, mặt mày càng lạnh lùng hơn.
(* Hình ảnh dây quấn tay áo.)
Ba nàng ôn tồn lễ độ như tắm mình trong gió xuân mà nàng đã nói với cô đâu?
Mộc Chẩm Khê gần như nghi ngờ rằng ông ấy không hài lòng với mình, vì vậy cô chịu đựng không nhìn về phía Tiếu Cẩn với ánh mắt cầu cứu.
Hôm nay cô đến là muốn để cho ba Tiếu và mẹ Tiếu yên tâm giao Tiếu Cẩn cho cô.
Nói đến chuyện không chắc ánh mắt có hàm chứa ác ý hay không mà cũng muốn tìm Tiếu Cẩn, cô lại không phải là nòng nọc nhỏ muốn tìm mẹ.
Mộc Chẩm Khê mặc cho bọn họ thăm dò ba giây, hai tay xách túi ở trước người.
Cô hơi gật đầu, tự nhiên hào phóng chào hỏi: "Chào chú, chào cô."
Lư Hiểu Quân cười nói: "Xin chào."
Tiếu Diễn nghiêm nghị nói: "Mời ngồi."
Tiếu Cẩn đứng cạnh Mộc Chẩm Khê, nắm lấy tay cô, dẫn cô đến chỗ ngồi ở giữa phòng.
Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt như bình thường.
Mộc Chẩm Khê —— Ba em hơi đáng sợ.
Tiếu Cẩn lè lưỡi tinh nghịch với Mộc Chẩm Khê.
Ba Tiếu tình cờ nhìn thấy, vẻ mặt như gặp quỷ, bàn tay dưới gầm bàn vỗ vỗ Lư Hiểu Quân.
Lư Hiểu Quân cau mày, đáp lại ông ấy bằng một ánh nhìn "chuyện bé xé to"*.
(* Ý nói chuyện rất bình thường mà cứ nói/làm quá lên.)
Bà ấy thực sự không muốn đưa ba Tiếu đi ra ngoài, bộ dáng như chưa từng trải qua "sự đời".
Thậm chí còn không biết con gái của mình yêu người như thế nào? Bà ấy đã biết từ lâu lắm rồi, hừ hừ.
Mộc Chẩm Khê và Tiếu Cẩn ngồi xuống đối diện với hai người.
Hôm nay, Mộc Chẩm Khê ăn mặc không quá trang trọng, là kiểu thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nhìn kỹ thì lại có tâm tư khác.
Tiếu Cẩn không cho cô mặc những chiếc váy dài đó, ba mẹ của nàng thực sự rất thích kiểu tiểu tiên nữ tinh xảo.
Mộc Chẩm Khê tinh xảo thì tinh xảo, nhưng bởi vì chiều cao hạn chế, tối đa chỉ có thể là một đại tiên nữ, hơn nữa cũng không thể phát huy lợi thế của cô.
Mộc Chẩm Khê mày thanh mi tú, đã thay đổi rất nhiều so với khi còn học cấp 3.
Các đường nét trên khuôn mặt khá nổi bật, không phải nét xinh đẹp quyến rũ kia, nếu không cười thì trông cô có vẻ lạnh lùng xa cách.
Tiếu Cẩn không nghĩ rằng cô có thể đối xử tốt đến mức tươi cười với ba mẹ của mình, vì vậy, cô chỉ để cho Mộc Chẩm Khê ăn mặc trang trọng hơn một chút.
Nếu không thể làm cho gia trưởng yêu mến, bộ đồ kia cũng chỉ tôn thêm vẻ giỏi giang ổn trọng của cô, cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Quần tây mỏng màu đen, trên người là áo sơ mi voan chữ V mỏng, lộ ra đường nét cổ hoàn chỉnh.
Ở chính giữa xương quai xanh, Tiếu Cẩn đeo cô một sợi dây chuyền tinh tế.
Ánh đèn trên đỉnh gian phòng chiếu vào cô vô cùng tinh xảo, chân mày lá liễu, da trắng như tuyết, khí chất mềm mại giống như bước ra từ trong tranh.
Đứng có thể an nhiên, ngồi có thể vô hại.
Tiếu Cẩn thấy băng tuyết giữa hai hàng chân mày của ba nàng dường như đã tan ra một chút.
Nàng đoán rằng, chắc chắn ba nàng đang nhìn Mộc Chẩm Khê bằng ánh mắt muốn đánh giá con rể.
Mặc dù nàng không có kinh nghiệm nhưng nàng biết rõ bình thường ba vợ đều luôn bắt bẻ con rể, ai cũng không xứng với con gái của mình.
Cho nên mẹ nàng không đáng lo, quan trọng chính là ba nàng.
Thực sự nàng đã đoán đúng rồi.
Khi ba Tiếu nhìn thấy Mộc Chẩm Khê đứng ở cửa, trong đầu ông ấy bắt đầu dấy lên sự cảnh báo, cấp bậc còn cao hơn nhiều so với khi ông ấy đối phó với những đối tượng khó khăn nhất trên thương trường.
Người này tới làm gì? Muốn cưới con gái của ông ấy, đúng không?
Trông xấu hơn con gái của ông ấy, dáng người quá cao, trông giống như một đứa ngu ngốc to xác.
Chưa bao giờ nhìn thấy mấy cô gái có chiều cao thế này ở Lâm Thành, làm sao cô ấy có thể để Tiếu Cẩn đứng ở một bên?
Chờ Mộc Chẩm Khê ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo khẽ mỉm cười với ông ấy, trên má hiện lên một chút ửng hồng đáng ngờ, có chút ngượng ngùng.
Ba Tiếu phát hiện mình nghĩ sai rồi, đây rõ ràng cũng là một cô gái nhỏ xinh xắn.
Ông ấy có chút mâu thuẫn, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón con dâu vào cửa, nhưng khi đối mặt với con dâu, ông ấy không biết phải phản ứng thế nào.
Theo lý thuyết, ba chồng và con dâu cũng muốn tránh nghi ngờ.
Ông ấy nhìn Lư Hiểu Quân.
Lư Hiểu Quân tự nhiên hơn ông ấy nhiều, nhẹ nhàng hỏi: "Khi tới đây có bị kẹt xe không?"
Con dâu mím mím môi, lắc đầu nói: "Không có kẹt xe." Giọng nói nhẹ nhàng, nghe ra là một cô gái rất ngoan hiền.
Lư Hiểu Quân hỏi: "Bây giờ Lâm Thành phát triển như thế nào? Cô chú không trở về nhiều năm rồi." Ba Tiếu đã biết điều đó từ lâu, khi quyết định mua nhà cho hai con, ông ấy đã kêu thư ký điều tra.
Con dâu nói cho bà ấy biết về các đơn vị hành chính mới, một số đơn vị cũ đã bị sáp nhập, một số vẫn còn đó.
Cô ăn nói nhẹ nhàng, rất có trật tự.
Ba Tiếu âm thầm gật đầu ở trong lòng.
Lư Hiểu Quân hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi về công việc của Mộc Chẩm Khê, cấp trên của cô, v.v., giống như một người mẹ.
Ba Tiếu nhận ra rằng mặc dù Tiếu Cẩn không hề nhìn chằm chằm vào Mộc Chẩm Khê mọi lúc, nhưng gần như cách vài giây đồng hồ, nàng đều sẽ ngước mắt lên, nhìn về phía Mộc Chẩm Khê, bên trong ẩn chứa tình ý, những viên ngọc quý hiếm nhất trên thế giới đều phải kém xa.
Ba Tiếu đột nhiên hắng giọng.
Giọng nói của Lư Hiểu Quân và Mộc Chẩm Khê trên bàn ăn đều im ắng.
Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu sang với ánh mắt nghi ngờ và cung kính, làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Lư Hiểu Quân trực tiếp hỏi: "Sao vậy? Ông có chuyện muốn nói sao?"
Ba Tiếu nói: "Không có chuyện gì, cổ họng hơi ngứa, bà tiếp tục đi."
Ông ấy chỉ muốn đánh thức sự tồn tại của mình, tại sao mẹ chồng nàng dâu nói chuyện lại không rủ ông ấy? Đương nhiên, ông ấy có thể chủ động tham gia, với tài ăn nói của ông ấy, không đến mức không thể trò chuyện được.
Nhưng lần đầu gặp mặt, Lư Hiểu Quân thì thôi, ngay cả ông ấy cũng tỏ ra quá nhiệt tình, ngộ nhỡ cô cảm thấy cửa này quá dễ qua, không biết quý trọng Tiếu Cẩn thì làm sao?
Ông ấy là ba, theo lý nên diễn vai phản diện, ông ấy đột nhiên hiểu ra đạo lý này.
Ba Tiếu lại nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn.
Mộc Chẩm Khê: "???"
Lư Hiểu Quân: "Đừng quan tâm ông ấy."
Hai mẹ chồng nàng dâu trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng thì Tiếu Cẩn cũng tham gia cùng, chỉ có ba Tiếu là vô cảm trong suốt quá trình.
Chỉ khi được nhắc đến, ông ấy mới trả lời "ừm" một tiếng bằng giọng mũi, phát biểu ý kiến một cách ngắn gọn, làm duyên làm dáng.
Ông ấy còn đột nhiên nói về tình hình kinh tế quốc tế, thị trường chứng khoán tài chính, Lư Hiểu Quân và ông ấy cùng nhau đánh thiên hạ, đương nhiên có thể nói chuyện cùng nhau.
Tiếu Cẩn cũng hiểu biết một chút, ba nàng yêu cầu nàng chuyển khoa Văn thành nghề phụ, nhưng sau này nàng lại xem kinh doanh như nghề phụ.
Thỉnh thoảng nàng còn đầu tư một khoản tiền nhỏ, còn có nhiều bạn bè xung quanh, Tề Âm là người ở trong hàng ngũ này, mưa dầm thấm đất cũng có thể trả lời mấy câu.
Chỉ có Mộc Chẩm Khê, cô không hiểu gì cả, chỉ có thể nở nụ cười lúng túng nhưng không mất đi sự lễ phép.
Nhưng người quan trọng nhất trên bàn ăn ngày hôm nay chính là Mộc Chẩm Khê.
Vẻ mặt của Tiếu Cẩn không dễ nhìn lắm, nàng nghĩ rằng bọn họ đang cố tình làm Mộc Chẩm Khê khó xử, Lư Hiểu Quân vội vàng chuyển đề tài.
Lư Hiểu Quân cảm thấy Tiếu Diễn thực sự có bệnh.
Trước khi người đến, ông ấy còn tỉnh táo và lý trí đưa ra chiến lược, nói rằng bây giờ Tiếu Cẩn coi trọng Mộc Chẩm Khê nhất, hai người bọn họ chỉ cần lấy lòng Mộc Chẩm Khê, như vậy xem như đã bắt được Tiếu Cẩn.
Bọn họ áp dụng chiến lược đường vòng, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể khôi phục tình cảm ba con/ mẹ con với Tiếu Cẩn.
Lư Hiểu Quân nghe xong, cảm thấy rất có lý.
Bà ấy cũng phát huy rất tốt, không thấy Tiếu Cẩn cười với bà ấy nhiều hơn cả số lần của mấy năm nay cộng lại sao? Đương nhiên, bà ấy không ghét Mộc Chẩm Khê, yêu ai yêu cả đường đi, Tiếu Cẩn thích thì bà cũng thích.
Có chuyện gì với Tiếu Diễn vậy? Mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, ông ấy còn nhớ bài học năm đó không?
Bây giờ nếu để cho Tiếu Cẩn lựa chọn, người ba này của nàng có thể có bao nhiêu trọng lượng ở trong lòng nàng, ông ấy không tự hiểu sao?
Lư Hiểu Quân vương giả kéo đồng thau, đồng thau sạch cho bà ấy kéo chân, bà ấy muốn đạp đồng thay một cước.
(Edit: Mình thua luôn, edit theo chứ điển tích nào cũng không tìm ra.)
Tiếu Cẩn đi toilet, liếc mắt ra hiệu cho Mộc Chẩm Khê đi cùng.
"Đau đau đau đau đau." Ba Tiếu lập tức bị Lư Hiểu Quân nhéo một trận, cũng không dám trốn, chỉ có thể nhỏ giọng hô ai ui.
Lư Hiểu Quân còn muốn đánh vào đầu