Mấy ngày kế tiếp, cảnh quay của cô đã kết thúc nên không cần phải đến võ quán nhà họ Triệu.
Mỗi ngày đi sớm về trễ hoa cả mắt, ngày Nhĩ Dương phải rời khỏi. Cô xin nghỉ phép, ở nhà giúp thằng bé thu dọn hành lý.
Thư Nguyên rảnh rỗi, cũng tới đây góp vui, thấy Lục Nhĩ Nhã lại muốn khóc, ôm đầu oán giận: “Tôi lặn lội đường xa đến đây chỉ để chứng khiến chị em các người tình thâm với nhau?”
Lục Nhĩ Nhã xụt xịt mũi, gấp gọn quần áo của Nhĩ Dương vào trong vali, thấy thằng nhóc còn ở phòng khách bận việc khác, mới nhỏ giọng mà mở miệng: “Cậu không biết đâu, đây vẫn là lần đầu tiên nó rời xa tôi, ở bên ngoài không có nơi nương tựa, làm sao tôi có thể không lo lắng?”
Thư Nguyên cười nhạo cô làm quá: “Thằng nhóc đó đã làm vị thành niên rồi, cậu thật sự cho rằng nó cái gì cũng không biết sao?”
Cảm thấy cô ấy nói có lý, Lục Nhĩ Nhã gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Vẫn là không yên tâm, tôi muốn cùng nó đến Thượng Hải.”
Bất lực trợn mắt, Thư Nguyên ngã lưng vào giường nhỏ của Nhĩ Dương, lấy đầu ngón chân chọc vào eo cô: “Cậu đó cậu đó, căn bản bản cậu không phải lo lắng cho em trai Nhĩ Dương, mà là sợ bản thân ở một mình mà thôi.”
“Nói bậy!”
“Này, còn không thừa nhận?” Thư Nguyên xoay người nằm nghiêng rồi cho cô lời khuyên: “Đừng lo, tìm một người bạn trai để chăm sóc cậu, cũng không có gì đáng sợ.”
Lục Nhĩ Nhã nhíu mày, đều khuyên cô nên đi tìm bạn trai, là có ý gì?
Thư Nguyên lại nói: “Tôi thấy, nam thần rất để ý cậu, cậu nên chủ động một chút là có thể rước anh ấy về nhà rồi, đến lúc đó tôi cũng được coi như là bạn thân của bà xã nam thần, nghĩ tới thật sung sướng làm sao.”
Bà xã…
Lục Nhĩ Nhã càng thêm hoảng loạn: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, chuyện này không có khả năng.”
“Vì sao lại không có khả năng?”
“Haizz, việc này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tôi với anh ấy không phải như vậy.”
Thư Nguyên nghe được như lọt vào trong sương mù, bò tới mép giường, duỗi cổ nhìn cô gái cúi đầu, biểu tình không rõ: “Được rồi nói cho tôi nghe trước đi, vì sao lại không đơn giản?”
Lục Nhĩ Nhã đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ đồ mà em trai thích nhất, ôm tới rồi đặt ở mép giường, sau đó lại ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục công việc xếp quần áo: “Anh ấy không phải là có ý với tôi, mà là vì hồi nhỏ chúng tôi đã từng quen biết.”
“Không có khả năng, tôi với cậu biết nhau từ hồi còn mặc quần rách đũng, nếu cậu quen biết anh ấy, sao tôi lại có thể không biết?”
“Khi học lớp ba, không phải cậu vì bệnh nặng mà nằm viện sao, hơn một năm không tới trường, lúc đó anh ấy và tôi đã cùng nhau đi học rồi tan học.”
Thư Nguyên há hốc miệng, kinh ngạc không thôi: “Ý cậu là, mười mấy năm trước cậu và nam thần đã quen biết nhau?”
“Đúng vậy.” Cô cầm tài liệu dạy nhiếp ảnh, cất hết vào vali lớn của Nhĩ Dương: “Ngay từ đầu anh ấy đã nhận ra tôi, giúp tôi vào tổ cũng vì trước đây có quen biết…”
Thư Nguyên đảo mắt suy nghĩ, đấm nhẹ vào bả vai bạn tốt nhà mình rồi mở miệng: “Cậu ngốc thật, vậy không phải cơ hội của cậu tốt hơn người khác sao, nếu cậu cảm thấy anh ấy không có khả năng thích cậu, thế thì cậu lập tức chủ động đi, Chu Hoài Dịch như vậy, mồi đã dâng tới miệng sao còn chần chừ?”
Lục Nhĩ Nhã trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Không thể làm bạn bè tốt được sao?”
“Bạn bè? Đừng đùa nữa, nếu có một người bạn bè như cậu, bạn gái tương lai của Chu Hoài Dịch, trong lòng sẽ cảm thấy rất buồn.” Thư Nguyên thay đổi tư thế nằm, xoay người nằm ngửa trên giường, hai tay lót ở sau đầu, hai chân đung đưa: “Cho nên cách tốt nhất chính là hai người ở bên nhau!”
Phải cố gắng lắm Lục Nhĩ Nhã mới có thể đóng được vali chật ních đồ, kéo khóa một cách thuận lợi, đá đá cô gái trên giường, sau khi cô ấy dịch người qua, bản thân cũng nằm lên đó: “Anh ấy yêu cầu tôi diễn vai Mạt Hà trong《Quãng Đời Còn Lại》...”
Thư Nguyên không giữ được bình tĩnh, đột nhiên ngồi dậy, khó có thể tin: “Là Mạt Hà? Cậu diễn?!”
“Ừm, hai ngày trước đã nói với tôi, gần đây tôi đều ở chỗ lão Triều để luyện tập chiêu thức, cũng hoàn thành được tám chín phần rồi.”
“Trời ạ! Lớp ba tôi vì cái gì lại bị bệnh rồi xin nghỉ chứ?” Thư Nguyên ngửa mặt lên trời than thở, đúng là ông trời bất công mà.
Cùng Thư Nguyên tán gẫu một hồi, Nhĩ Dương thu dọn đồ bên ngoài xong xuôi tiến vào, đuổi hai người đi, hai cô gái vẫn có chuyện chưa nói xong, tiếp tục đóng quân ở phòng ngủ Lục Nhĩ Nhã.
Trời đã khuya, nhà Thư Nguyên ở phía bên kia thành phố, người đại diện cũng không kịp đến đây đón cô ấy, chỉ có thể qua đêm ở chỗ Lục Nhĩ Nhã.
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt, sau khi nhìn thấy điện thoại bạn tốt hiện lên thông báo “Chu Hoài Dịch, cô ấy dường như phát điên!
Lục Nhĩ Nhã đã quen với vẻ mặt này, trực tiếp ấn nút nhận máy: “Đạo diễn Chu.”
Thư Nguyên muốn cô bật loa ngoài, nhưng Lục Nhĩ Nhã không thể từ chối được cô ấy, sau khi mở, giọng nói nho nhỏ của Chu ảnh đế xuyên qua di động, tản ra trong không khí có chút khô nóng, khiến trái tim nhỏ bé của fan đập nhanh vài phần.
“Ngày mai Nhĩ Dương rời đi?” Anh hỏi.
Lục Nhĩ Nhã đỡ lấy Thư Nguyên kích động đến không kiềm chế được, trả lời: “Ừm, sáng mai tôi đưa nó đến ga tàu cao tốc, có thể sẽ tới phim trường trễ một chút.”
“Em xuống dưới đi, tôi có đồ muốn đưa cho em.”
“Anh, anh đang ở dưới lầu?” Lục Nhĩ Nhã thò đầu nhìn xuống dưới lâu, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng quen thuộc.
“Mau xuống đi, tôi chỉ có mười phút.”
“A, được, được.”
Tối hôm nay anh có cảnh quay đêm, cô được biết, sau khi quay xong, nếu không quá mệt mỏi, anh còn sẽ ở lại phòng chỉnh sửa biên tập, cùng Đường Trạch thức đêm cắt cảnh, cố ý tới đây một chuyến, hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Không thể chậm trễ, Lục Nhĩ Nhã xỏ nhanh chiếc dép lên, trong mắt Thư Nguyên cực kỳ ái muội, cô gõ cửa sổ xe,
người đàn ông ấn cửa sổ xe xuống, gật đầu chào hỏi với cô, rồi mới kéo cửa xe ngồi vào.
Thời gian gần như rất gấp, Chu Hoài Dịch không muốn nói chuyện dư thừa, trực tiếp duỗi cánh tay dài, từ phía sau lấy ra chiếc hộp mới tinh, đưa tới trước mắt cô.
Lục Nhĩ Nhã không dám nhận, nghi hoặc mà nhìn người đàn ông: “Đây là…”
Chu Hoài Dịch thuận thế để hộp quà lên đùi cô, sau đó giải thích: “Cầm máy DV đi, học sinh rất cần dùng để nói, đây là quà nhập học của Nhĩ Dương.”
“Tôi…” Không thể nhận!
Lời còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông đánh gãy: “Sáng sớm ngày mai tôi tới không được, nên Đàm Lâm và Tiểu Tề sẽ đưa hai chị em đi, lúc 8 giờ, bọn họ sẽ chờ ở dưới lầu.”
“Cái này…” Cô biết nhãn hiệu này, chính là món đồ mà Nhĩ Dương vẫn luôn thằng ao ước, nhưng giá lại hơn chín vạn, thằng nhóc sợ tạo ra gánh nặng cho cô, nên chỉ cẩn thận lưu một vài hình trong album, một lần khi dùng di động của cậu, cô thuận tay lật xem, ngày đó dẫn cậu đến trung tâm thương mại, chính là muốn mua cái này.”
Nhưng mua cái này cho cậu, có phải là quá lãng phí hay không…?
Rốt cuộc hiện tại cô không chỉ thiếu anh một chút…
Chu Hoài Dịch im lặng một lát, cô gái kia không thể giấu đi tâm tư của mình, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của cô: “Không cần phải cảm thấy gánh nặng, hiện tại em cũng đang là một nhân viên trong phòng làm việc, lúc em gái Tiểu Tề vào đại học, tôi cũng tặng.”
Nhưng anh đã giúp tôi quá nhiên, lại nhận đồ của anh, tôi sẽ băn khoăn.”
“Cầm đi, hiện tại em trả tôi, tôi cũng không dùng đến.”
Lục Nhĩ Nhã rũ đầu suy nghĩ một lát, không hề từ chối mà ngược lại còn trêu ghẹo: “Vậy đây có được xem là phúc lợi của công việc không?”
“Nghĩ như vậy cũng không sai.” Mắt nhìn đồng hề, Chu Hoài Dịch thầm than một tiếng: “Tôi phải đi rồi, nói với Nhĩ Dương một tiếng, nếu có cơ hội sẽ tới Thượng Hải với em để thăm cậu ấy.”
Lục Nhĩ Nhã ôm hộp quà vào trong lòng ngực, trịnh trọng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh!”
Chu Hoài Dịch cười khẽ, bỗng nhiên duỗi tay, vuốt đầu tóc hơi rối của cô: “Ngày mai lúc tiễn cậu ấy đi, đừng khóc.”
Lục Nhĩ Nhã ôm hộp quà chặt hơn một chút, mếu máo: “Bây giờ đã rất muốn khóc rồi.”
“Vậy sau khi tiễn người xong, đến trước mặt tôi khóc.”
“Tại sao?”
“Bằng không cậu ấy sẽ càng luyến tiếc em.”
“Cho nên khi đó anh không tới tạm biệt tôi, là vì sợ cuối cùng sẽ luyến tiếc tôi… Đúng không?”
Hửm? Làm sao mà không cảm giác vấn đề này có chút kỳ quái? Lục Nhĩ Nhã cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên một chút, thu hồi ánh mắt đang nhìn thẳng anh, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được biểu tình cười như không cười của người đàn ông, lập tức duỗi tay mở cửa, sau đó nhanh chóng chui ra khỏi xe: “Cái kia chỉ là tôi tùy tiện nói, anh không cần để ý, tôi lên nhà trước, anh đi đường cẩn thận.”
“Lục Nhĩ Nhã!” Gọi lại gái đang chạy trối chết, anh nói: “Em nói không sai.”
“…”
Sau đó, anh lập tức khởi động xe rời đi, để lại Lục Nhĩ Nhã một mình đứng ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trong lòng vô cùng hỗn độn!
Thư Nguyên ở trên lầu rống lên gọi cô vài tiếng, cô mới hốt hoảng mà xoay người vào cửa, bước chân có chút phù phiếm.
Lục Nhĩ Dương ở phòng khách đang mân mê camera thấy cô đi lên, nhấc mí mắt nhìn thoáng qua: “Đạo diễn Chu đi rồi?”
“Đi rồi, anh ấy nhờ chị đưa cái này cho em.”
“Cái gì?” Lục Nhĩ Dương ngừng tay, sau đó quay đầu lại, lúc này nhìn thấy chiếc hộp trên tay cô, mắt sáng ngắm đến biểu tượng logo kia, đôi mắt cậu tròn xoe ngạc nhiên.
“Đây, đây là Chu Hoài Dịch cho?” Kích động quá mức, nói chuyện có chút không được lưu loát.
Lục Nhĩ Nhã gật đầu, đưa hộp vào tay cậu: “Mau mở ra xem đi, không phải đây là thứ em vẫn luôn muốn sao?”
Lục Nhĩ Dương cẩn thận mà nhận lấy, sau đó mở ra, cuối cùng là không thể nhịn được mà để đồ xuống, ôm chị gái của mình xoay vài vòng, sau đó cô lại nghe được câu từ tên nhóc này nói: “Chị, thay em nói lời cảm ơn tới anh rể!”
“...”
Đêm đó cô bị Thư Nguyên bắt lại giáo huấn một hồi, trừ việc khuyên cô phải biết nắm bắt cơ hội, cũng không nói gì khác, Lục Nhĩ Nhã không kiên nhẫn mà kéo chăn trùm kín mít, bị Thư Nguyên đá hai chân: “Có nghe không? Người ta biểu hiện tích cực như vậy, cậu đừng có mà sợ hãi rụt rè, nhớ kỹ chưa?”
“Này, cậu có muốn ngủ hay không?” Ồm ồm mà trả lời một câu, càng khiến Thư Nguyên bất mãn.
“Cậu cứ như vậy đi, đến lúc bỏ lỡ anh ấy thì đừng có mà khóc lóc, người ta tốt với cậu như vậy, đóng phim bận rộn còn dành ra thời gian tới đây tặng đồ cho cậu.”
“Đó là tặng cho Nhĩ Dương.”
“Còn không phải bởi vì muốn gặp cậu sao? Lục Nhĩ Nhã, tôi cảnh cáo cậu, nếu cuối cùng Chu Hoài Dịch cùng người khác ở bên nhau, tôi lập tức sẽ đi làm thịt cậu, có nghe không?”