Edit + beta: Nguyệt NguyệtMấy ngày sau những cảnh còn lại đều tương đối nhẹ nhàng. Tuy không có cảnh đánh nhau, không cần vất vả như vậy nhưng nội dung cũng nhiều, thường xuyên đến nửa đêm mới kết thúc công việc.
Thật vất vả mới có một ngày không có cảnh đêm, Lục Nhĩ Nhã bảo Tiểu Tề hẹn những khách mời cùng tham gia show thực tế đến Hiên Đường tụ họp.
Đều là người trẻ tuổi xấp xỉ nhau, tiếng nói chung cũng nhiều, sau khi mới ngồi xuống giới thiệu với nhau thì bắt đầu nói được nhiều thứ.
Phó Hiểu và Thư Nguyên thuộc một loại tự quen thuộc, Giang Hoài và Trịnh Thư Kim hơi trầm ổn, đối đãi với người lễ phép chu đáo, tuy không thể sinh động không khí nhưng ở chung cũng làm người thoải mái. Trình Tiểu Tri là người hướng nội, không khác gì với cô lắm, có hơi chậm nhiệt nhưng cũng còn may, không có trưởng bối ở đây đều thoải mái hơn chút.
Rượu say cơm no, người trẻ tuổi mê chơi cũng không vội quay về, Phó Hiểu đề nghị đến KTV gần đó hát hò, để kết bạn gì đó.
Mọi người hình như đều rất nhàn, không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay. Lục Nhĩ Nhã còn nhớ thông báo cho ảnh đế Chu một tiếng, cũng báo với đối phương đêm nay mình không quay về biệt thự mà về võ quán, ngày mai dễ trực tiếp đi đến phim trường.
Lúc ấy Chu Hoài Dịch đang bận, nghe cô nói vậy cũng không phản đối chỉ dặn cô chú ý an toàn, đừng uống rượu rồi cúp máy.
Cúp máy đi vào bên phía Thư Nguyên đã gọi hai rương bia đi vào. Đều đang vui vẻ, Lục Nhĩ Nhã từ chối hai lần cũng không được, nghĩ đến số độ cũng không cao nên uống hai chai.
Các cô ngày thường ca hát đều để vui vẻ, bây giờ có ca sĩ chuyên nghiệp ở đây sự tự tin ca hát cũng suy yếu đi một chút, biết Trình Tiểu Tri có bài hát mới phát hành cách đây mấy ngày, nên đòi ca sĩ gốc ra biểu hiện một chút.
Cô gái hướng nội tuy có hơi không được tự tin nhưng có người muốn nghe mình hát vẫn rất vui vẻ, ỡm ờ cầm microphone, đợi nhạc dạo trôi qua lại đổi thần sắc chuyên chú nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Giang Hoài ngồi ở bên cạnh cô, có lẽ là do mình làm âm nhạc nên anh ta nghe vô cùng nghiêm túc, ngón tay đặt trên tay vịn sô pha cũng đánh theo tiết tấu.
Lục Nhĩ Nhã nhớ đến trước kia từng nghe một bài hát của anh ta — "Biệt lai vô dạng"
Đó là một bài hát nói về câu chuyện đôi tình nhân chia cách nhiều năm rồi gặp lại, giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi, dễ dàng học thuộc lòng, nghe một hai lần là có thể hát được gần hết.
Có một lời cô vẫn luôn ấn tượng khắc sâu — "Lúc gặp lại ở góc đường, anh ngoại trừ biệt lai vô dạng, thật ra còn muốn nói, anh thích nhất vẫn là em…"
Bên trong đại bộ phận tình ca đều là có tính chất văn nghệ và phương thức biểu đạt sến rện, nhưng không biết sao cô lại cảm thấy bài hát này của Giang Hoài, viết rất tốt, đơn giản lại chân thật.
Đặc biệt là khi gặp được Chu Hoài Dịch, sau này lại yêu nhau, lại nghe bài hát này cảm thấy thật sự giống với cuộc sống. Lúc tâm huyết dâng trào còn nhét một bên tai nghe cho ảnh đế Chu: "Anh nghe xem có phải rất giống tình cảm của chúng ta hay không?"
Chu Hoài Dịch nhướng mày, cũng không để ý nhưng sau khi nghe xong hơi gật đầu: "Có lời hát thật ra nói rất đúng."
Cô tò mò, ngửa đầu nhìn anh: "Câu nào?"
Khi đó người đàn ông tiến đến bên tai cô, tiếng nói vẫn trầm thấp thuần hậu như cũ, gằn từng chữ: "Vòng đi vòng lại, anh thích nhất, vẫn cứ là em!"
A a, như thế nào lại nghĩ đến bên kia rồi?
Có hơi ngượng ngùng che gương mặt đỏ ửng đi, Trình Tiểu Tri bên kia đã hát xong hai bài, gác microphone đi xuống uống nước nhuận họng. Những người khác đua nhau uống rượu, đua nhau high, không ai qua hát tiếp.
Lục Nhĩ Nhã có hứng thú liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông hưng chai bia uống xoàng: "Anh Giang Hoài, không định hát một bài sao?"
Phải gọi là anh nha, bên trong một đám người này cô là người nhỏ tuổi nhất, ngay cả Thư Nguyên lớn lên cùng cô cũng lớn hơn cô mấy tháng, đầu tháng trước vừa tròn 24 tuổi. Cứ như vậy, một người duy nhất không hợp với tên tiết mục chính là cô.
Giang Hoài cũng không chối từ, buông bia hỏi: "Cô muốn nghe cái gì?"
"Tôi thích "Biệt lai vô dạng" nhất." Cô đáp.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc tiếng nói của cô vừa dứt thì con ngươi của đối phương loé lên, chỉ trong chớp mắt lại không dấu vết giấu đi, tiếp tục cười đáp lời cô: "Bài hát kia không thích hợp hát ở đây, để sau này đến Hải Nam, tôi mang đàn ghi-ta gỗ theo sẽ hát cho cô nghe."
Đây là sự kiên trì của người làm âm nhạc, Lục Nhĩ Nhã hiểu rõ cũng không ép buộc mà gật đầu: "Được rồi, anh phải nhớ đó."
Mắt Giang Hoài mang ý cười, lại bưng chai rượu lên lần nữa: "Vì sao thích bài đó nhất?"
Lục Nhĩ Nhã cào cào đầu, có hơi ngượng ngùng: "Lúc còn đi học đã từng nghe, cảm thấy âm thanh của anh vô cùng dễ nghe, bài hát kia cũng dễ thuộc, sau đó… gặp lại Chu Hoài Dịch, lại cảm thấy như đang nói hai chúng tôi cho nên luôn rất thích."
Động tác của người đàn ông hơi ngừng lại, sau đó lại cười hỏi: "Hai người tách ra bao lâu?"
"Ừm… Tầm khoảng mười bốn năm, lúc tách ra còn rất nhỏ, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa."
Có lẽ là cảm thấy con số mười bốn này quá lớn, Giang Hoài hơi chau mi lại: "Mười bốn năm?"
"Ừm, đúng."
Sau đó anh ta lại hỏi: "Mười bốn năm này, hai người làm sao đi đến đây?"
"Tôi đã không nhớ rõ anh ấy cho nên không có cảm giác gì, nhưng mà anh ấy hình như vẫn luôn nhớ kỹ, anh ấy có ý nghĩ gì tôi cũng không rõ lắm, chắc là… rất không dễ chịu đi." Nói xong lại cảm thấy hơi chột dạ, còn muốn biện giải cho chính mình vài câu: "Nhưng khi đó tôi thật sự quá nhỏ, nhớ không rõ thì về tình cảm còn có thể tha thứ."
Giang Hoài liền cười: "Nữ sinh các cô có phải đều có chút dễ quên hay không?"
Không hiểu anh ta hỏi như vậy có ý nghĩa gì, Lục Nhĩ Nhã vẫn thành thật trả lời: "Không thể nói là dễ quên, thật ra trong tiềm thức đều nhớ kỹ, chỉ cần đối phương nhắc đến là có thể nhớ lại rồi."
Lại quay đầu nhìn anh: "Nếu anh cũng có một nữ sinh không muốn bỏ lỡ, cô ấy vừa hay không nhớ đến anh, có lẽ anh có thể thử một lần."
Biểu cảm hơi giật mình, Giang Hoài nhìn cô chằm chằm một lát, sau khi khôi phục như thường lại mở một chai bia, mạnh mẽ rót mấy ngụm: "Nếu tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc, cơ hội này còn nên nắm lấy sao?"
"Có nắm lấy cơ hội hay không là do anh, nhưng ở bên cạnh anh có hạnh phúc hay không là do cô gái kia." Ngừng một chút lại nói: "Thật ra anh rất ưu tú, chỉ là thời cơ chưa đến, luôn có một ngày hết khổ, huống hồ người ở bên cạnh anh cũng không phải chỉ vì trải qua cuộc sống tốt nhất."
Cảm thấy mình nói nhiều, có hiềm nghi hơi xen vào việc của người khác, Lục Nhĩ Nhã mím môi, nghĩ không thể nói tiếp nhưng cuối cùng vẫn không nhịn xuống mà nói một câu nữa: "Tôi nghĩ như thế này, nếu Chu Hoài Dịch không lựa chọn quay về bên cạnh tôi, sau này ta đã biết trước quan hệ kia, lại biết anh ấy từng thích tôi lại lựa chọn từ bỏ thì nhất định sẽ khổ sở."
Thần sắc Giang Hoài trở nên nghiêm túc một chút, ánh mắt lại mất đi tiêu cự giống như đang suy nghĩ những lời cô vừa nói, ngơ ngẩn nhìn một chỗ xuất thần. Lục Nhĩ Nhã cũng cảm thấy anh ta cần thời gian suy nghĩ lại, nên không lên tiếng mà yên tĩnh bưng bia uống.
Có lẽ có thể hiểu được bài hát "Biệt lai vô dạng" kia không phải anh ta viết bừa trống rỗng, cô gái kia là thật sự tồn
tại.
Cô đột nhiên tò mò, lúc trước Chu Hoài Dịch có phải giống như Giang Hoài từng rối rắm trong chuyện này hay không, có phải cũng nghĩ đến những quá khứ nhạt đi như vậy hay không, phát triển thành bạn bè bình thường hoặc quan hệ đồng nghiệp?
Nếu có vậy thì thật may cuối cùng anh suy nghĩ cẩn thận chọn cô.
Lục Nhĩ Nhã cũng không biết được vị kia trong lòng Giang Hoài là cô gái như thế nào, chỉ hy vọng người có tình huống giống cô và Chu Hoài Dịch đều có thể có được một kết quả tốt.
Nhớ đến ảnh đế Chu còn bận việc ở phim trường, trong lòng mềm nhũn bỗng nhiên muốn gặp anh, muốn gặp… anh Chu của cô.
Lục Nhĩ Nhã tự nhận là người có tửu lượng tốt, uống rượu trắng rượu vang đỏ đều rất có thể uống, có hơi ngoài ý muốn, hôm nay uống mấy chai bia đầu lại hơi choáng váng.
Thư Nguyên thì càng không cần nhắc đến, uống hai ly là ngã, hiện tại đã nằm trên sô pha bất tỉnh nhân sự.
Trình Tiểu Tri và Phó Hiểu đã được người đại diện đón đi, Trịnh Thư Kim còn cảnh diễn nên đến thành phố điện ảnh, còn lại Giang Hoài và Lục Nhĩ Nhã nhà ở gần đó cùng với con ma men Thư tiểu thư.
Có hơi đau đầu, Lục Nhĩ Nhã lấy điện thoại của Thư Nguyên ra định gọi điện thoại cho người đại diện của cô ấy, đối phương không nghe cô quyết định vác người về võ quán.
Thu dọn xong đồ vật, Lăng Nại lại gọi điện đến đây, vỗ Thư Nguyên hai cái, không tỉnh, cô nghe: "Lăng tiên sinh…"
Bên kia có lẽ là không nghĩ đến sẽ là người khác Thư Nguyên nghe điện thoại, im lặng một lát mới nói chuyện với đầu dây bên đó: "Em dâu à, Nguyên Nguyên ở cùng cô sao?"
"Làm gì có, cậu ấy uống say, tôi đang chuẩn bị dẫn người về nhà."
Ngữ khí bên kia hơi cao lên, có chút tức giận: "Say?"
"Ừm, ngủ rồi."
“Các cô ở đâu?”
Đây là có ý đến đón? Lục Nhĩ Nhã không trì hoãn lập tức báo địa chỉ, Lăng Nại nói mười phút nữa sẽ đến bảo cô hỗ trợ chăm sóc trước.
Lục Nhĩ Nhã tự nhiên không dị nghị, Thư Nguyên uống say cũng không phải dễ hầu hạ như vậy, bây giờ có người nguyện ý đến đây "tự chuốc lấy khổ", cô vui mừng còn không kịp.
Lăng Nại quả nhiên đúng giờ, sau mười phút đã xuất hiện ở trong phòng, nhìn thấy cô hơi say, nhíu mi: "Tôi bảo lão Chu đến đón cô hay là tôi đưa cô qua đó trước?"
Lục Nhĩ Nhã xua tay: "Không cần không cần, anh mang Nguyên Nguyên đi trước đi, chút nữa cậu ấy nhất định sẽ khóc sẽ nháo, ở bên ngoài anh không dễ ứng phó."
Lăng Nại cảm thấy không được vẫn kiên trì muốn đưa cô về nhà. Giang Hoài lại thanh tỉnh tiến lên vài bước, có lòng tốt nói: "Không sao, tôi đưa cô ấy về cũng được, tiện đường."
Hai mắt nghi ngờ đánh giá Giang Hoài như đang suy nghĩ anh ta có đáng tin hay không. Nhưng bên kia Thư Nguyên đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Lăng Nại chỉ có thể ổn định người lại, nói câu: "Về đến nhà gọi điện thoại cho tôi, đừng chạy loạn với người ta."
Anh ta chắc là lo lắng cô và Giang Hoài quá thân cận làm Chu Hoài Dịch không thoải mái?
Giống như muốn nghiệm chứng ý nghĩ của cô, giây tiếp theo người đàn ông kia lại nói: "Em dâu, lão Chu gần đây rất bận, cô cũng không phải còn độc thân, tự mình chú ý một chút." Nói xong còn cảnh cáo mà liếc mắt nhìn Giang Hoài một cái.
Giang Hoài không để ý, bình tĩnh nhìn qua, vân đạm phong khinh mà cong môi cười nhạt.
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy nói những điều này trước mặt Giang Hoài không tốt lắm nên thúc giục anh ta: "Tôi có chừng mực, anh đi nhanh đi, chốc nữa Nguyên Nguyên sẽ tỉnh."
Đối phương lại không kiên trì, bế cô gái đã say đến mức không dậy nổi rồi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại hai người, Lục Nhĩ Nhã có hơi xấu hổ, gãi đầu giải thích: "Thật ngại quá, mấy anh em bọn họ quan hệ tốt, luôn nghĩ nhiều hơn cho đối phương một chút, anh đừng để ý."
Giang Hoài lắc đầu, vẫn duy trì phong độ nhất quán: "Tôi hiểu mà, đi thôi, thời gian không còn sớm."
"Được." Lục Nhĩ Nhã đeo túi, đi theo người đi ra ngoài từ cửa sau lên xe của anh ta.
Chơi đến hơi muộn, đã gần 0 giờ.
Nhà của Giang Hoài cách võ quán ở một con phố khác không xa, nói tiện đường cũng không sai. Chỉ vài phút xe đã vững vàng dừng ở dưới lầu võ quán.
Nhìn cô lung lay mở cửa đi xuống xe lại bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành xuống xe đỡ cô: "Còn ổn chứ?"
Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, bất động thanh sắc dịch ra một chút: "Tự tôi có thể."
Giang Hoài cũng biết trai đơn gái chiếc như vậy, không nên dựa vào quá gần, nên tự giác mà lùi lại hai bước, thấy cô gái kia đi giày cao gót chân lảo đảo hai bước, có xu thế ngã về phía sau lại giơ tay kéo cô.
Lục Nhĩ Nhã để người đỡ hoàn hồn lại, lúc này mới lắc lắc đầu nói xin lỗi: "Thật ngại quá, còn phải để anh đi một chuyến, tôi lên tầng trước, không chậm trễ anh về nhà."
Ổn định người lại, Giang Hoài lại đút tay vào trong túi đứng bên cạnh xe nhìn cô, thấy bước chân cô loạng choạng vẫn là chau mi lại: "Có thể không?"
Lục Nhĩ Nhã gật đầu: "Có thể mà, anh đi trước đi, không cần quản tôi."
"Cô đi vào rồi tôi lại đi." Đều đã đưa đến đây cũng không để bụng vài phút này.
Không nói thêm gì, Lục Nhĩ Nhã lấy chìa khoá ra, tốn chút thời gian mới tìm được lỗ khoá chuẩn, xoay một vòng nghe thấy một tiếng "cạch", mới quay đầu lại cười cười: "Tôi đây lên trước, anh đi đường cẩn thận."
Người đàn ông dựa vào bên cạnh xe, khoanh tay nhìn cô, mỉm cười gật đầu.
Không ở lại lâu, Lục Nhĩ Nhã bước chân đi vào, xoay người khoá cửa nhỏ, nghe được tiếng xe nổ máy một lần nữa mới từng bước đỡ tay vịn lên lầu.
Hôm nay không có diễn viên đến đây, dưới lầu không có ai, cũng may, được thanh tịnh.
Xách theo chìa khoá đến trước cửa gỗ, trong bóng tối dựa vào ký ức sờ hai lần không sờ được đến ổ khoá, mơ hồ nói: "Lúc ra ngoài rõ ràng khoá mà…"
Chắc là các sư bá lên lầu lấy đồ đi.
Không nghĩ gì nhiều cô đặt chìa khoá vào lại trong túi đẩy cửa ra đi vào. Cũng không bật đèn mà ném túi lên sô pha, nhớ đến điện thoại còn đang ở bên trong lại lao lực đi qua móc điện thoại ra, cầm về phòng.
Sự việc xảy ra có hơi đột nhiên, chờ đến lúc cô phản ứng lại đã bị ấn vào tường.
Phần lưng vừa lúc để trên chốt mở, đèn nhỏ trên trần nhà loé lên hai cái rồi sáng lên cũng không làm cô nhìn người đàn ông nắm hai vai mình.
Lục Nhĩ Nhã có hơi ngốc, xoa xoa mắt, lại giơ tay sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, cười ngây ngô hai tiếng, nhẹ gọi: “Chu Hoài Dịch…”