Thẩm Kiều đã hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Dịch Tâm tay mang điếu thuốc quay lại ngồi xuống sofa.
Thẩm Kiều giận dữ nhìn nàng chăm chăm, vốn đôi mắt to tròn như mắt mèo lúc này híp lại thành một đường dài nguy hiểm, nhưng sau lưng cô là tấm kính cửa sổ lớn sát đất, do ngược sáng nên Lâm Dịch Tâm không nhìn thấy được nét mặt của cô.
Chỉ có dáng người là rõ ràng, vì lý do vừa nằm ngủ nên tóc Thẩm Kiều bù xù, xuyên qua luồng sáng trắng ấm áp, chiếc cổ cô vừa thon vừa dài, bờ vai nhỏ hẹp, thân người gầy nhỏ tinh tế, vừa xinh đẹp vừa mong manh.
Giống như là trẻ con.
Cho nên Lâm Dịch Tâm chưa từng sợ cô.
Từ khi quen biết cho đến hiện tại xa nhau, hai năm không dài không ngắn hai người dây dưa, tính khí Thẩm Kiều nổi lên là sẽ trừng bạn rống bạn, nhưng là một người đầy nhiệt huyết, cảm xúc đến nhanh đi cũng chóng, chưa từng làm Lâm Dịch Tâm khó xử.
Đột nhiên lại đưa ra quyết định giải trừ mối quan hệ, đương nhiên phải cần thời gian để từ từ chấp nhận. Lâm Dịch Tâm không vội, cả ngày hôm nay nàng không quay phim, nên thời gian đó có thể dùng để giải quyết triệt để chuyện này.
Điều thuốc cháy hết một nửa, cuối cùng Thẩm Kiều cũng lên tiếng nói.
Giọng nói quen thuộc có chút nghẹn lại, hỏi nàng: "Tôi làm chị thấy khó chịu sao?"
Lâm Dịch Tâm thành thật trả lời: "Không có."
"Tôi chưa làm chị thỏa mãn sao?" Thẩm Kiều lại hỏi.
Lâm Dịch Tâm như cũ trả lời: "Không có."
Thẩm Kiều lấp lửng hỏi hai câu, Lâm Dịch Tâm thoải mái trả lời, không hề do dự.
Vì vậy Thẩm Kiều không hỏi nữa, cô là nhị thế tổ có tên tuổi ở Bắc Thị, suốt ngày oanh oanh yến yến ồ ạt bay đến người, cô không cần thiết phải hỏi tiếp.
Thẩm Kiều đưa tay chỉ về phía cửa: "Chị đi đi."
Lâm Dịch Tâm dập tắt điếu thuốc đã hút xong, lấy đồ thay ra cất vào vali, trước khi đi cần thận kiểm tra, không sót lại gì cả.
Nàng cười cười với Thẩm Kiều, bước đi nhẹ nhàng, không do dự.
Cho đến khi nàng đi xe về đến căn hộ chung cư mình thuê ở Bắc thị, điện thoại mới hiện lên một tin nhắn.
—— Chị đừng hối hận.
Nhìn vào bốn chữ tỏ ra rất nguy hiểm kia, tâm tình của Lâm Dịch Tâm lại nhẹ nhõm.
Vào giờ phút này, đối với việc giả trừ mối quan hệ của hai người, xem như Thẩm Kiều đã cho nàng một câu trả lời chính thức.
Lâm Dịch Tâm chụp màn hình, ấn giữ vào hộp thoại của Thẩm Kiều, xóa bỏ cuộc trò chuyện.
Trong lòng kiên định, cảm giác thật dễ chịu.
Lâm Dịch Tâm ngủ một giấc đến tận một giờ chiều, sau khi đứng dậy thì gọi một bữa ăn phong phú, ăn no rồi lại tiếp tục chạy theo lịch trình.
Đến khi trời tối mới về đến Mạn Bắc, nghỉ ngơi sớm để dưỡng sức cho ngày quay hôm sau.
Ngày hôm sau chỉ là đọc diễn, cho dù có hứng lạnh lâu hơn một chút nhưng đối với Lâm Dịch Tâm cũng không thấy đó là khổ cực.
Ngày tiếp theo mới là cảnh đánh nhau quy mô, theo như cảnh quay ngày hôm nay, nhân vật của nàng sẽ cùng diễn viên chính sóng mái một trận sinh tử.
Đối phương là tiểu thịt tươi mới nổi, tên là Kim Minh Sóc, chỉ khoảng 20 tuổi, trẻ tuổi còn đẹp trai, vừa ra mắt là có ngay một nhóm fans cuồng.
Sau khi quay xong phân cảnh buổi sáng, đến lúc nghỉ trưa lại có fans hâm mộ mang trà sữa và trái cây đến đoàn phim, Kim Minh Sóc được fans vây lấy phát phúc lợi cho bọn họ, nở nụ cười đầy tỏa nắng, Tiểu Dĩnh nhìn thấy mà không ngừng ước ao.
"Chị." Cô đụng đụng cánh tay Lâm Dịch Tâm, "Khi nào mình mới được đãi ngộ giống vậy?"
"Không phải có rồi sao?" Lâm Dịch Tâm đưa ra ly trà sữa trong tay, hút một hơi, "Fans đúng là rất có tâm, trà sữa vẫn còn nóng."
"Này, em nói là chừng nào thì chị mới có nhiều fans trung thành giống như vậy."
"Làm gì có fans nào mãi mãi trung thành, yêu thích một thời gian rồi cũng sẽ phai nhạt, hoặc là không chịu được dụ hoặc mà leo tường." Lâm Dịch Tâm nghĩ đến Thẩm Kiều, cười cười, "Trên đời không có buổi tiệc nào là không tàn, có lẽ chỉ có cùng chung huyết thống mới có thể chung sống lâu dài với nhau."
Tiểu Dĩnh chăm chú nhìn nàng một lúc lâu: "Chị, chị có tâm sự gì à?"
"Làm gì có." Lâm Dịch Tâm híp mắt một cái, "Chị đang rất hài lòng."
Lâm Dịch Tâm vui vẻ làm việc một cách đầy hăng hái, cảnh quay buổi tối cả hai người đều treo dây thép lên lên xuống xuống từ đầu đến cuối.
Vì mềm lòng, đạo diễn không xử lí hiện trường, cho một nhóm fans của Kim Minh Sóc ở lại, ở đằng xa nhìn xem bọn họ.
Ở trên người của hai người đeo không ít túi máu, hầu như mội một đợt tấn công là phải đâm vỡ một túi máu, xoẹt một cái là một vệt máu dài xuất hiện.
Hình ảnh nhìn vô cùng mạo hiểm và kích thích, cứ mỗi NG là Lâm Dịch Tâm nhìn thấy fans hâm mộ của Kim Minh Sóc che miệng và nhìn anh ta với vẻ mặt đầy thương yêu.
Cho đến khi kết thúc buổi quay hai người ngã vào vũng máu, kiếm và thương đâm xuyên cơ thể của nhau, đạo diễn hô cắt, đám fans hâm mộ cuối cùng không chờ nỗi nữa chạy ào vào trong, bao vây Kim Minh Sóc quan tâm hỏi han, không ít tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ.
So với sự náo nhiệt ở bên này, bao quanh Lâm Dịch Tâm trông có vẻ hiu quạnh
Trên người mặc phục trang, trong miệng đều là mùi của máu giả, Tiểu Dĩnh mang nước đến, Lâm Dịch Tâm súc miệng, đi đến nơi khác để nhường chỗ cho náo nhiệt.
Đợi đến khi nhóm fans bên kia bình ổn lại cảm xúc, tổ đạo diễn cầm lì xì và hoa tươi phát tận tay cho Lâm Dịch Tâm và Kim Minh Sóc.
Đây đãi ngộ cho diễn viên khi chính thức đóng máy, Lâm Dịch Tâm và đạo diễn trò chuyện một lát rồi chuẩn bị dọn dẹp rời đi.
Đoàn phin còn phải quay rất nhiều, với cấp bậc của nàng thì chưa có khả năng tham gia vào tiệc đóng máy của đoàn, hợp tác đến đây là kết thúc.
Nhưng chưa đi khỏi phạm vi của phim trường thì có một cô bé chạy tới gọi nàng lại: "Chị Dịch Tâm, cho em vài xin vài phút của chị được không?"
Lâm Dịch Tâm hỏi cô bé: "Có chuyện gì?"
Cô bé cười nói: "Tụi em có chuẩn bị bánh kem để chúc mừng Minh Sóc đóng máy, trước đó không biết ngày hôm nay chị cũng đóng máy, nếu đã trùng hợp vậy thì chúng ta cùng nhau ăn mừng đi."
Lâm Dịch Tâm cười cười, Tiểu Dĩnh tiến lên, nói: "Cảm ơn ý tốt của em, nhưng chị Lâm vẫn còn lịch trình khác..."
Cô bé ngắt lời Tiểu Dĩnh, đáng thương nhìn Lâm Dịch Tâm làm nũng: "Em chị xin đó, tụi em muốn cảm ơn chị đã quan tâm đến Minh Sóc, hai người hôm nay cùng off đoàn, cũng sẽ không thấy buồn. Chỉ vài phút thôi, rất nhanh, cắt bánh xong chúng ta cùng nhau chụp vài tấm hình rồi hẵn đi, được chứ?"
Nói đến nước này rồi, Lâm Dịch Tâm đành phải