Thật ra Lâm Dịch Tâm đại khái có thể hiểu được điểm làm Thẩm Kiều nổi điên.
Nghi ngờ gương mặt của Lâm Dịch Thâm chẳng khác nào đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của Tiểu Thẩm tổng.
Vào cái năm mà hai người gặp gỡ, Lâm Dịch Tâm là một trong những người của nhóm diễn viên quần chúng, một trăm tệ một ngày, nàng ăn mặc rách rưới diễn vai một lưu dân chen lấn trong đám quần chúng, và cũng vì đẹp cho nên mới được Thẩm Kiều kéo đi.
Lúc đó Thẩm Kiều còn nhỏ tuổi nên càng ngông cuồng, trừng mắt nhìn đạo diễn, không biết gì gọi là kiêng dè.
Cô kéo lấy cánh tay Lâm Dịch Tâm, chỉ vào mặt đạo diễn mà mắng: "Cái con mắt ông có nhìn rõ được mấu chốt không hả? Người thế này phải vào một vai tuyệt thế cmn mỹ nữ! Xinh đẹp thế này đi nhặt ve chai cho đẹp mắt thôi à??"
Tâm trạng lúc đó của Lâm Dịch Tâm cũng giống như bây giờ, có chút xấu hổ, lại có cảm giác vui vẻ khó kiềm chế được, con gái mà, sao lại không thích người khác khen mình xinh đẹp.
Chuyện Thẩm Kiều nghĩ nàng xinh đẹp từ trước đến nay đều luôn thẳng thắn, không tiếc điều gì. Lâm Dịch Tâm có lòng khuyên cô một câu, đó cũng chỉ là hình dung của người khác, nhưng trong bầu không khí giương cung bạt kiếm thế này, nếu nàng đi nói đỡ cho người khác thì chẳng khác nào lấy tay vả vào mặt Thẩm Kiều.
Dù sao cũng là sếp tổng của một công ty, cần phải có uy nghiêm.
Vì vậy Lâm Dịch Tâm không cử động, không mở miệng, rủ mắt nhập định, nghe hỏa khí trào dâng của Thẩm Kiều như pháo nổ bên tai, hết chuỗi pháo này đến chuỗi pháo khác.
Đầu tiên, bảo nhân viên đếm số nếp nhăn, không có đáp án, sau đó lại bảo nhân viên nói xem nàng già chỗ nào, nào dám nói.
Cuối cùng quay trở lại năng lực nghiệp vụ, dạy dỗ cô là ngay cả một diễn viên xinh đẹp như thế mà báo cáo quy hoạch cũng không viết được, đi làm quản lý nghệ sĩ làm gì.
Cũng không khó hiểu khi ở sau lưng đã người thập thò nhìn lén.
Lâm Dịch Tâm khom lưng cúi chào Thẩm Kiều nói: "Thẩm tổng, bên kia tôi còn cuộc họp."
"Đi đi đi đi." Thẩm Kiều phất phất tay, mắng người đến tức điên, nhìn cũng không nhìn đến nàng.
Lâm Dịch Tâm thở phào, bước nhanh rời đi.
Lần nữa quay về phòng hợp, cà phê của mọi người ở trên bàn đã đổi hết một lượt.
Lâm Dịch Tâm im lặng ngồi xuống, nét mặt điềm tĩnh, không chủ động nói chuyện, nhưng nếu có người nào nhắc đến nàng, nàng sẽ ngẩng đầu tươi cười với họ.
Cuối cùng người phụ trách hợp đồng bên kia của đạo diễn Khương cũng đến, là một người đàn ông trung niên họ Trương có nét mặt rất hiền hòa, khi cười rộ lên nhìn giống như Phật Di Lặc.
Những khoản khác trong hợp đồng đều rất bình thường, chỉ có hai điều làm cho Trần Tiêu phải thắc mắc.
Thứ nhất, trong hợp đồng yêu cầu, trước khi dự án phim điện ảnh khởi chiếu, diễn viên và công ty quản lý của diễn viên phải giữ bí mật hoàn toàn về nội dung, không được để lộ bất kỳ chi tiết nào. Nếu không sẽ hủy bỏ hợp đồng và yêu cầu bồi thường.
Thứ hai, khi diễn viên nhập đoàn sẽ không được ra ngoài, không được tiếp nhận bất kì thông cáo nào, thời gian quay phim sẽ từ 3 đến 6 tháng, không có thời gian đóng máy cụ thể.
Thật ra về điều thứ nhất đối với phong cách của Khương Chí không có gì là khó hiểu, mỗi lần trước khi điện ảnh khởi chiếu đều phong tỏa rất kín kẽ, điểm này Trần Tiêu có thể hiểu được.
Nhưng còn điều thứ hai, giống như đang bắt Lâm Dịch Tâm tới trước cửa ngục giam, lỡ như không nay có tình huống gì xảy ra, công ty nhất định sẽ không thể kịp thời hỗ trợ.
Hơn nữa, không xác định cụ thể thời gian đóng máy thì sẽ không cách nào sắp xếp công tác tiếp theo, nếu như bị trì hoãn lại, mọi công sức cố gắng sẽ như đổ sông đổ biển.
Có thể tham gia vào điện ảnh của đạo diễn Khương, đương nhiên là mội cơ hội trời ban nhưng đồng thời cũng là một mạo hiểm.
Trần Tiêu liếc nhìn Lâm Dịch Tâm, nét mặt Lâm Dịch Tâm bình tĩnh, tựa như đối với những điều khoản này không có dị nghị nào khác.
Lâm Dịch Tâm lúc nào cũng như thế, vô cùng nhu thuận, từ khi ký hợp đồng với Thịnh Thế đến nay, chưa từng khiến Trần Tiêu gặp một chút phiền phức, thậm chí ngay cả một câu oán trách cũng chưa từng nói ra.
Tâm trạng và trạng thái công việc luôn luôn ổn định, cũng làm cho Trần Tiêu thường xuyên quên mất mình còn đang dẫn dắt một nghệ sĩ như thế.
Nhưng thật lòng mà nói, Trần Tiêu thích Lâm Dịch Tâm và đồng thời cũng rất thưởng thức nàng.
Vì vậy cô hỏi: "Nói cách khác, phim điện ảnh chưa xác định rõ sẽ quay trong bao lâu, nghệ sĩ của chúng tôi sẽ không có bất kì tuyên truyền hay sẽ được hấp thụ ánh sáng?"
Ông Trương gật đầu: "Đúng."
Trần Tiêu nở nụ cười, tiếp tục hỏi: "Sau khi kết thúc quay thì sao, về phía nhà làm phim có sắp xếp tuyên truyền hay không?"
Ông Trương tiếp tục gật đầu: "Điều đó là đương nhiên."
"Nghệ sĩ chúng tôi vào vai nữ chính của phim, sẽ được tham gia các show liên quan hoặc tham dự bất kì hoạt động điện ảnh cần diễn viên tham gia đúng chứ?"
Trần Tiêu nhìn ông Trương, muốn có được một câu trả lời rõ ràng.
Điện ảnh nhất định sẽ nhận, nhưng nếu phải chịu sự mạo hiểm cao thì lợi ích tương quan phải tối ưu hóa.|
Điện ảnh của đạo diễn Khương, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nhất định sẽ tham dự liên hoan phim quốc tế, với vị thế hiện tại của Lâm Dịch Tâm đương nhiên chưa đủ tư cách để đi theo đạo diễn Khương, nhưng dưới vai trò là diễn viên chính của phim, vậy thì hoàn toàn đủ tư cách.
Lâm Dịch Tâm nhìn cô, Trần Tiêu cười cười với nàng, ý bảo nàng yên tâm.
Ông Trương cũng cười rộ lên, ông ấy nói: "Chuyện này là đương nhiên, nếu như Dịch Tâm có thời gian sắp xếp."
Trần Tiêu nhướng mày, đứng lên bắt tay với ông Trương: "Chúc Khương đạo quay phim thuận lợi."
Sau khi kết thúc họp, Lâm Dịch Tâm cẩn thận lấy hợp đồng, chờ mọi người bàn tán xong, nàng đi đến bên cạnh Trần Tiêu, nói: "Trần tỷ, cảm ơn."
"Không cần phải cảm ơn, đây là chuyện chị nên làm." Trần Tiêu nghiêng đầu, nghịch ngợm cười.
Lâm Dịch Tâm cảm thấy yên tâm sau một hồi căng thẳng: "Vậy còn chuyện..."
"Em cứ nói." Trần Tiêu rất sảng khoái.
"Sắp tới không phải còn có một bộ tháng hai này là quay sao." Lâm Dịch Tâm ngượng ngùng.
Trần Tiêu là người đại diện có tiếng, trong tay có vài nghệ sĩ tuyến đầu, Lâm Dịch Tâm hiểu cho cô, biết những hạng mục nhỏ của mình ngày thường Trần Tiêu không để ý nhiều, có thể ngay cả tên cũng không rõ, chỉ là nhờ những đồng nghiệp từ bộ phận điện ảnh và truyền hình nhận giúp, cô chỉ cần ký tên lên mà thôi.
Thời gian nhập đoàn bị trùng, trước đó Lâm Dịch Tâm không đề cập việc này là vì không muốn bị thất bại ở chỗ Khương Chí.
Mặc dù, với người bình thường sẽ biết bản thân phải lựa chọn thế nào, nhưng Lâm Dịch Tâm