Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên
Thi tốt nghiệp xong, Hứa Đống và Bạo Bạo ở nhà chơi, tưởng chị thi xong là có thể vui vẻ. Tiểu Hoa nói cho cậu bé là phải so đáp án tính điểm, Hứa Đống bé nhỏ lại ôm Bạo Bạo ngồi một góc, Tiểu Hoa cười: “Không cần phải vậy đâu.”
Bé Hứa Đống nghiêm túc nói với chị: “Anh hai bảo không được làm phiền chị học bài.”
Tiểu Hoa ban đầu không khẩn trương, nghe mấy lời này lại đắn đo một chút: “Chị đến trường đây.”
Chị đi rồi Hứa Đống bé nhỏ chạy lon ton đi gọi điện thoại, đúng thế, điện thoại nhà họ dưới sự uy hiếp tuyệt thực của cậu và Bạo Bạo đã được dùng lại rồi!
Thẩm Hi Tri đang chờ cuộc gọi này, nghe máy hỏi: “Đi rồi à?”
“Vâng!” Hứa Đống bé nhỏ nói.
“Gâu!” Bạo Bạo nói.
Sáng sớm nhưng mặt trời đã chói chang, trong phòng học kín người, chủ nhiệm in đáp án phát cho mọi người, Tiểu Hoa ngồi bàn cuối cùng, nhớ lại đáp án hôm trước mình làm rồi soát lại điểm.
Cô cộng điểm 3 lần, phép cộng đơn giản như thế không thể nào sai được.
Cô chủ nhiệm đi đến hỏi: “Sao rồi?”
Tiểu Hoa đáp: “Cũng được ạ.”
“Vào Bắc Thành được không?”
Tiểu Hoa bỗng đứng dậy: “Em ra ngoài một chút được không ạ? … Đi vệ sinh.”
Chủ nhiệm cười, phất tay: “Đi đi.”
Tiểu Hoa chạy đi, đứng nép sau bồn nước gọi điện, cô nói: “Thẩm Hi Tri, hình như em có thể đậu.”
Thẩm Hi Tri mới vừa đồng ý bữa sau mua giày đá bóng về cho Hứa Đống, thuận miệng hỏi: “Muốn thưởng gì?’
Giống như anh chẳng hề lo lắng chuyện Tiểu Hoa thi cử.
Tiểu Hoa nói: “Em bảo là ‘hình như’ thôi nha… còn chưa chắc chắn nữa…”
Thẩm Hi Tri ừ một tiếng, nói: “Khi nào có giấy báo?”
“Tuần sau.”
“Ngoan, đừng gây gổ với người nhà.”
Tiểu Hoa quẫn, mấy hôm nay Hứa Kiến Quốc nhìn thấy ý đồ của cô, nhưng khuyên bảo lại sợ ảnh hưởng đến bài thi, thế nên hôm nay về chắc phải có một trận gió tanh mưa máu.
Thẩm Hi Tri: “Hửm?”
Tiểu Hoa: “Biết rồi.”
Về đến nhà quả nhiên thấy Hứa Kiến Quốc ngồi đó, thấy Tiểu Hoa liền hỏi: “Kết quả sao rồi?”
Tiểu Hoa nói: “Cũng tạm được.”
Mặc dù bình thường Hứa Kiến Quốc không quan tâm Tiểu Hoa, nhưng tính cách của cô ông cũng không lạ gì nữa, nghe có nói vậy chắc chắn đậu rồi. Bây giờ ông chỉ biết nhẹ nhàng khuyên, kéo Tiểu Hoa nói: “Con nghĩ đi, nếu giờ đăng kí đại học ở miền Nam, thì con không cần quan tâm đến học phí hay tiền sinh hoạt gì hết.”
“Nếu con đăng kí đại học Bắc Thành thì phải tự mình trang trải à?” Tiểu Hoa hỏi.
Hứa Kiến Quốc chột dạ ừ một tiếng.
Tiểu Hoa gật đầu, không ngạc nhiên gì cả, cô nói: “Tùy ba.”
***
Cứ tưởng điền xong nguyện vọng Thẩm Hi Tri mới về, không ngờ anh lại về sớm, mới sáng tinh mơ đã ăn mì thịt bò dưới tiệm nhà ông Trần, còn gọi cả Tiểu Hoa và Tiểu Hứa Đống xuống. Tiểu Hoa thấy quầng mắt anh đen sì còn tưởng anh đi bộ suốt đêm, vừa ăn vừa nghe anh mắng giáo sư Hoàng chèn ép sinh viên.
Hứa Đống bé nhỏ vui vẻ ngồi cạnh anh hai, trông mong giày đá bóng. Tiểu Hoa gắp thịt bò trên mặt cho Thẩm Hi Tri, ăn một lát lại phát hiện dưới đáy tô có nhiều thịt bò.
Cô mím môi cười, ăn hết.
Lên lầu, hai người dừng trước cửa nhà định ai về nhà nấy, Hứa Đống theo đuôi chị nói trưa nay muốn ăn thịt kho tàu, Tiểu Hoa nói: “Vậy lát đi chợ mua, trong nhà không có thịt.”
Thẩm Hi Tri chợt gọi cô: “Hứa Tiểu Hoa.”
Tiểu Hoa và em trai đồng thời quay đầu lại.
Thẩm Hi Tri nói: “Nhà anh lâu rồi không có người ở chắc bẩn lắm, em qua quét dọn giúp anh đi.”
Hứa Đống bé nhỏ xắn tay áo thể hiện: “Anh hai, để em giúp anh!”
Sau đó lại bị ánh mắt hết sức quen thuộc – từ nhỏ đã bị nhìn rất nhiều lần ngăn lại.
Thẩm Hi Tri nói: “Hứa Tiểu Hoa, có qua không?”
Tiểu Hoa xoa đầu em trai: “Qua với chị không?”
Hứa Đống bé nhỏ lui về phía sau hai bước, cố bĩu môi: “Không muốn đâu, bẩn lắm.”
Thẩm Hi Tri hài lòng gật đầu: “Vậy tối qua lấy giày đá bóng.”
Thế là Tiểu Hoa theo Thẩm Hi Tri về nhà, Hứa Đống bé nhỏ một mình chơi với Bạo Bạo.
Thật ra nhà họ Thẩm không bẩn tí nào, lúc Thẩm Hi Tri không ở nhà, tuần nào cô cũng qua quét dọn. Thẩm Hi Tri nhìn căn nhà sạch sẽ, trong lòng chợt ấm áp mãn nguyện, vươn tay kéo Tiểu Hoa: “Em dọn à?”
Tiểu Hoa ừ một tiếng. Một giây sau bị anh ôm vào lòng.
Ve sầu bên ngoài kêu ầm ĩ, còn trong nhà họ Thẩm lại yên tĩnh vô cùng. Đây là một cái ôm nhẹ nhàng tĩnh lặng, Tiểu Hoa níu lấy áo anh, tựa đầu vào lòng anh. Thẩm Hi Tri vui vẻ nói bên tai cô: “Hứa Tiểu Hoa em mấy tuổi rồi?”
Tiểu Hoa nói: “Em có chứng minh thư, đã là người lớn.”
Anh đứng thẳng nhìn cô, thật ra mặt mày vẫn còn nét ngây thơ khi bé, nhưng người lại cao lên rất nhiều, người gầy nhom, mặt không có chút thịt. Anh giơ tay vuốt ve má cô: “Mai anh đến trường cùng em.”
Đôi mắt Tiểu Hoa sáng lên.
“Giờ nằm cạnh anh một lát.” Anh nói tiếp.
Mặt cô đỏ bừng bị anh kéo lên giường. Giường anh vẫn là cái lúc trước, không rộng lắm, hai người nằm lên hơi chật. Tiểu Hoa dán người vào mép giường, sợ đụng phải anh. Thẩm Hi Tri nghiêng người kéo cô gối đầu lên tay mình, nói: “Đừng có ngã đấy.”
Tai Tiểu Hoa áp vào ngực anh, nhưng lại không nghe được tiếng tim đập, cô đặt tay lên, như thế mới cảm nhận được. Thẩm Hi Tri bất chợt chống người lên đè cô xuống, Tiểu Hoa nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh vô cùng nghiêm túc, cô chợt không rõ mình có hối hận hay không, rằng nếu năm đó sớm nói với ba tai mình nghe không rõ, có khi nào sẽ được chữa lành? Nếu lần ấy Thẩm Hi Tri dẫn cô đi bệnh viện cô đồng ý đeo máy trợ thính, liệu bây giờ có thể nghe nhịp tim anh?
Cô thấy khó chịu, siết chặt áo anh, Thẩm Hi Tri nghiêng tay xoay người nằm sang bên kia, sau đó ôm cô vào lòng lần nữa. Bây giờ cô đã nghe thấy.
Thình thịch
Là nhịp tim của anh.
Tiểu Hoa cười, khẽ nói: “Sao anh biết?”
Anh ôm chặt cô: “Muốn biết thì biết thôi.”
***
Quạt trần cũ kĩ chẳng thổi mát được bao nhiêu, Thẩm Hi Tri mệt mỏi nhắm mắt