Tôi tớ bưng thức ăn vào, có khoảng bốn món ăn và một món canh. Bình Cửu nhìn quanh, thấy trong đó không có ai, thức ăn đã bày xong, Thụy Vương đã bảo không cần ai hầu hạ, nên tôi tớ lại lần lượt lùi ra.
Bình Cửu rảnh rỗi ngồi trên băng ghế một hồi. Nghe tiếng bước chân quen thuộc đến gần, hắn đứng lên, nhìn thấy Thần Dục ôm áo khoác lông chồn đen bước vào cửa, mặt lạnh như núi băng, ánh mắt không nhẹ không nặng nhìn mặt Bình Cửu một hồi.
Bình Cửu đi lên phía trước thay ngài mở áo ngoài, ánh mắt trong sáng ôn hòa: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Hai tay Thần Dục dang rộng, để cho Bình Cửu thay ngài cởi áo ngoài: “Làm sao?” Ngài ngồi lên ghế, cầm đũa lên, nói tiếp: “Ngươi nghĩ bản vương là người hẹp hồi như vậy à.”
Bình Cửu gật đầu cười nói: “Vâng vâng vâng, vương gia rộng lượng.” ngồi xuống bên cạnh, nói tiếp: “Hôm nay ta làm mấy món thanh đạm, ngươi thử một chút xem hợp ý không.”
Thần Dục cắp một miếng củ cải cắt mỏng như cánh ve lên nếm thử, nói: “Cũng được.” Sau đó cắp một miếng củ cải được tỉa hoa trông rất sống động trên đĩa bên cạnh nếm thử, không nhịn được mà nhìn Bình Cửu một chút: “Ngươi còn biết tỉa hoa nữa à?”
Bình Cửu vẻ mặt tự nhiên, sờ sờ mũi: “Kiến thức cơ bản mà thôi, ngươi còn thích hình gì nữa không, lần sau ta tỉa cho ngươi?”
Thần Dục cười khẽ một tiếng, lắc đầu nhẹ nói: “Thôi, lúc trước chỉ biết kiếm thuật của ngươi rất tuyệt vời, không ngờ còn có khả năng này.”
Bình Cửu cũng cười: “Ta còn có rất nhiều sở trường, sau này nếu có cơ hội, từ từ cho ngươi xem.”
Thần Dục nhìn Bình Cửu, nụ cười trên mặt lộ ra, chầm chậm lại mạnh mẻ nắm chặt tay Bình Cửu: “Thời gian còn dài lắm, tất nhiên có rất nhiều cơ hội.”
Tay Bình Cửu dừng một chút.
Bình Cửu mỉm cười: “Ngươi nói rất đúng.”
Ánh mắt Thần Dục buông xuống, tầm mắt dừng lại ở vết thương đã đọng máu thẩm nơi ngón tay trỏ và ngón tay áp út của Bình Cửu, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ một cái: “Đây là gì vậy, ngươi cắt trúng tay à?”
Ánh mắt Bình Cửu theo đó nhìn xuống.
Vẻ mặt Bình Cửu bỗng là lạ, không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có, là… Ừm, bị cắn trúng.”
Vẻ mặt Thần Dục rõ ràng cứng lại.
Dường như, ngài đã nhớ ra cái gì đó, ngón tay trỏ run nhẹ lên.
Sau đó thu tay mình lại.
Bình Cửu nhìn gò má thu liễm không hề hiện cảm xúc của Thần Dục, trong lòng cảm thấy có phần thú vị, bèn nửa người chống ở bàn, nghiêng người về trước, ghé vào tai Thần Dục thấp giọng nói: “Vương gia, ngươi còn nhớ không?”
Chợt cảm giác có hơi ấm từ đôi môi như gần như xa phả vào lỗ tai.
Chỉ thấy Thần Dục giơ tay đẩy mặt Bình Cửu ra xa chút, vẻ mặt không hề bình tĩnh như trước: “… Được rồi, ăn cơm.”
Hiếm khi có cơ hội thấy Thần Dục thẹn thùng như vậy, Bình Cửu chợt cảm thấy mới mẻ. Có điều để không thể chọc giận Thụy Vương điện hạ, Bình Cửu thật sự là nín cười một cách khổ cực mà thôi.
—————— đường phân cách ————-
Các thành ở phương bắc khác với ở phía nam. Nơi đây không có chật hẹp, có kênh rạch và cầu nhỏ, mà tầm nhìn ở đây khá rộng, tường thành rất cao, đầu xuân còn se se lạnh.
Hiếm khi Bình Cửu có thời gian rảnh rỗi, Thần Dục ra ngoài làm việc, trong phủ không có ai, hắn bèn đi dạo ở thành Nguyên Dương.
Ở phương bắc, bánh bao cũng lớn hơn ở phía nam một chút, Bình Cửu mua mấy cái bánh bao được bọc trong giấy dầu, vừa đi dạo vừa ăn. Nhìn thấy một vài món đồ nho nhỏ thú vị, hắn bèn bỏ tiền mua. Lâu rồi chưa được nhàn nhã thoải mái đi chợ, Bình Cửu đi dạo cả chợ, vừa đi vừa mua không ít thứ linh tinh.
Đi tới thấy một người bán hàng rong, trong sạp hàng bày các loại dây chuyền, ngọc bội, dáng vẻ đều rất tinh xảo tỉ mỉ. Bình Cửu nghỉ chân xem kỹ một chút, người bán hàng rong kia tiếp lời: “Nhìn sơ chút đi! Vị công tử này ơi, muốn mua gì? Túi thơm? Dây chuyền? Hay vật cát tường hộ thân?”
Bình Cửu lộ một ít hứng thú: “Vậy à, có bùa hộ mệnh nữa à?”
Người bán hàng rong cười nói: “Vật này mang lại may mắn trong năm mới. Không lừa vị công tử này đâu, bùa hộ mệnh chỗ ta đều khai quang ở chừa Thành Quang hết đó, bảo đảm đầy linh khí. Nếu cầu xin tài vận về nhà, năm mới nhất định tiền vô như nước.”
Dù cho người bán hàng này nói thật hay giả, mua món quà chúc phúc cũng rất tốt. Dù sao chuyện số mệnh thật rất khó nói chính xác. Bình Cửu nhìn món đồ người bán hàng rong chỉ một chút, nói: “Tài vận thì không cần, còn có những khác không?”
Người bán hàng rong nói: “Số đào hoa cũng có nữa, có điều ta nhìn công tử ngọc thụ lâm phong, không giống như thiếu hoa đào.”
Bình Cửu nở nụ cười: “Có bình an không?”
Người bán hàng rong vội lấy ra mấy thứ: “Mấy cái này, có bạc có ngọc, chất liệu cái nào cũng tốt hết đó. Công tử nghĩ không sai. Con người mình mà thân thể an khang, bình an vui vẻ, đây chính là phúc trong phúc, cũng coi như phúc lớn.”
Bình Cửu chọn từ trong đó ra một ngọc bội, hình dáng trông khá giống chiếc lá, có điều góc viền được cặt gọt khéo léo, không sợ người mang bị thương, rồi nói: “Vậy cái này đi.” nói rồi đưa tiền cho người bán hàng.
Xoay người định đi, bỗng nhận ra phía sau có một trận gió mạnh thổi đến.
Theo đó là bóng roi sắp vung đến, hướng đi của roi lại hướng vào người bán hàng rong bên cạnh Bình Cửu. Có điều lực ra roi của người đó mạnh