Thần Dục là một người như thế. Trong tất cả mọi chuyện, ngài đều giỏi về nắm quyền chủ đạo. Ngài sẽ không mặc người khác muốn làm gì thì làm, họ chỉ có thể mặc cho ngài sử dụng.
Mà Bình Cửu lại là một người như thế. Bên cạnh ai, hắn luôn không thích ép buộc người khác, cũng không thích người khác ép buộc với mình. Trông hắn như người hiền lành, không cưỡng cầu, thật ra lại là người luôn làm theo ý mình, tính tình cứng rắn đã thấm vào xương cốt.
Thần Dục chống tay lên ngực Bình Cửu, thân thể đè lên, ánh mắt nóng bỏng, bàn tay nóng hỏi tìm tòi, sự xâm lược và chiếm hữu nồng đậm trong ánh mắt.
Bình Cửu chưa bao giờ tranh chấp gay gắt, nhưng lại biết cách khiến người ta đi vào khuôn phép, hôn lên một nơi nào đó sẽ làm eo người ta như nhũn ra. Khi Bình Cửu động tình, màu sắc con ngươi sẽ nhạt màu, màu nâu nhạt dịu dàng lóng lánh. Hắn sẽ nói những lời tâm tình đúng chỗ, không nói nhiều, thở dốc trầm thấp nóng lên, luôn có thể đảo ngược vị trí của hai người lúc nào chẳng biết.
Thụy Vương chưa bao giờ dễ dàng để mình bị sa ngã, cho nên khi ngài luân hãm vào tình dục, ánh mắt tan rả theo hơi nóng, lần đầu tiên thấy bản thân có phần mất đi lý trí, tình cảm dào dạc theo đó mà đến.
Cũng là lần đầu tiên, trái tim ngài loạn nhịp chân thật, để điều ngài có ý muốn chiếm hữu là một người.
Giống như trong thiên hạ, quyền lực tối cao có thể mang niềm vui, niềm thỏa mãn vĩnh viễn bất tận đến cho ngài.
Nhưng luôn có một cái bóng ẩn giấu trong tiềm thức, mỗi khi tình dục nóng bỏng đi qua, thân thể nguội lại, mặt Thần Dục không hề lộ cảm xúc mà nhìn lên đầu giường. Nó như bóng ma, yên lặng ẩn núp bên cạnh, đến khi lớn lên, bùng bổ thì không cách nào ngăn được.
Bình Cửu đã từng rất vui vẻ hạnh phúc. Lục Thu Hồng muôn màu muôn vẻ của lúc thành công nhất bây giờ hiện ra tất cả trong hắn.
Thần Dục cứ ngỡ mình luôn có đầy đủ kiên trì với cuộc săn đuổi này.
Cho tới hôm nay, khi thám tử nói, Bình Cửu đi theo công tử họ Thẩm rồi, là người phái Côn Sơn.
Thì ngay sau đó, “Răng rắc ” một tiếng, Thần Dục vô thức bóp nát cán bút trong tay.
Người bên cạnh dường như quỳ xuống ngay lập tức.
Nhưng Thần Dục đứng đó, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn trang giấy trắng trước mặt.
Mực nước đầy ấp, to tròn, từng giọt từng giọt rơi lên giấy, nhuộm lan cả trang giấy.
Một giây đó, Thần Dục cảm thấy bóng ma ẩn nấp kia đang rục rịch, lòng ngực mình có một chỗ nào đó vỡ ra, từ đó chảy ra thứ dịch đen đậm.
Có một giọng nói văng vẳng bên tai ngài.
Trầm thấp, phiền phức, ồn ào.
Giết tên đó.
Giết nó.
Để nó biến mất vĩnh viễn.
Thần Dục nở nụ cười.
Ngài khẽ cười, để bút xuống, thong thả vò tròn trang giấy loang lổ mực nước trên bàn một hồi rồi ném xuống.
Thần Dục nhớ lại, mấy tháng trước, vào một ngày nào đó khi còn ở kinh thành, ngài thấy Bình Cửu đứng dưới một mái hiên nào đó, mặc một bộ trang phục trắng, gương mặt trầm tư, tay vô thức vuốt ve lá trúc thon dài, lộ ra mấy khớp tay rõ ràng. Nghe có người đến gần, Bình Cửu ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt, sáng quắc, còn nở nụ cười không hề cố ý.
Có lẽ có cơn gió nhẹ nào thổi qua, ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp, Thần Dục cũng không phòng bị mà nở nụ cười.
Một giây đó đã có thứ gì không còn như lúc trước.
Hắn là Bình Cửu, cũng là Lục Thu Hồng. Hắn thay đổi rất nhiều so với ngày xưa, nét sắc bén được giấu đi rất tốt, nhưng ánh mắt thường xuyên trống rỗng, nhìn xa xăm. Hắn vẫn ngóng trông sự tự do, không bị ràng buộc.
Nhưng Thụy Vương sẽ không buông tha cho hắn.
Rất nhiều năm trước, Thần Dục đã nghĩ, một ngày nào đó, ngài phải có được người này.
Có được hắn, phá huỷ hắn, giữ lấy hắn, hoặc là cùng bên nhau với hắn.
Tiếng thở dốc chập trùng gấp gáp, ngột ngạt khó nhịn.
Bình Cửu trói cổ tay Thần Dục lên đỉnh đầu, nhìn ngài bằng ánh mắt thâm trầm mà nóng bỏng. Hắn biết cách nói, cách xoa, hôn, khiến thân thể mạnh mẽ của người dưới thân trở nên mẫn cảm, cách có thể khiến cho Thụy Vương rơi vào hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Chỉ nói về thân thể, dường như họ hợp nhau đến bất ngờ, tiếc rằng sau khi Thụy Vương tỉnh táo lại luôn không tiếp thu được sự thật này cho lắm.
Tuy nhiên, tối nay Thần Dục lại đáp lại nụ hôn của Bình Cửu, ôm chặt hắn, hai chân quấn quýt lấy nhau.
Tối